Tiêu Thiều An biện giải vài câu, nhưng thấy Tầm Dương Trưởng Công chúa bắt đầu nàng bằng ánh mắt ‘trẻ nhỏ thể dạy’.
Nàng lúng túng, cô mẫu cũng sẽ giúp nữa.
Khi Hạ Lan Từ rời khỏi hôn lễ thì vô cùng mệt mỏi, khi lên xe mới nhớ với Lục Vô Ưu: “Thật xin , nuốt lời, lúc sẽ để ý đến . Hay là… loại hôn lễ sẽ đến nữa.”
Lục Vô Ưu ngờ mới lên xe nàng tới việc , sự bực bội dâng lên lúc nãy chút nhạt : “Chuyện cần xin , dù nàng gả cho , thì chuyện với ai cũng là tự do của nàng… Ta ngăn cản chỉ vì cảm thấy lẽ nàng gặp .” Hắn nhún vai tiếp: “Đây là tự do của nàng. Là đưa nàng tới tiệc cưới, nàng cần tự trách.”
lúc những lời , giọng điệu của Lục Vô Ưu còn thoải mái như khi.
Hạ Lan Từ do dự hỏi: “Không vui ?”
Lục Vô Ưu thu bớt vài phần ý , : “, vui, nhưng liên quan đến nàng. Ta đang giận thôi, tối nay chút .” Hắn cố gắng trở về hình thức ở chung bình thường của họ, cho nên tiếp tục đùa giỡn: “Ta cố tình chọc giận nàng, nàng tức giận ?”
Hạ Lan Từ lắc đầu : “Ta thật sự ý định… học b.ắ.n tên, cái khó ?”
“Không khó.” Lục Vô Ưu thuận miệng : “Nếu nàng học thì sẽ khó.”
Sau đó thì đoạn tiếp theo.
Nếu là đây, chắc chắn Lục Vô Ưu sẽ thao thao bất tuyệt giảng giải cách học b.ắ.n tên cho nàng, cụ thể khó và khó chỗ nào, trong thời điểm đó, luôn nhiều lời khoe khoang kỹ năng của , chứ chỉ ngắn gọn như .
Hạ Lan Từ im lặng một lúc, hỏi: “Sao tức giận với ?”
Lục Vô Ưu dừng một chút : “Ta thể ? Chính cũng hiểu rõ bộ .”
Trong xe ngựa rơi im lặng khiến khó chịu.
Hạ Lan Từ càng thêm hối hận vì ngoài , rõ ràng khi cửa họ còn .
Lần đo đạc đó nàng và Lục Vô Ưu ở bên ngoài quá lâu, chút quên hết thứ, dần quên sự phòng và cảnh giác khi ở Kinh thành. Hiện giờ nàng là vợ khác, Lục Vô Ưu giúp nàng nhiều, nàng cũng nên tự dọn dẹp sạch những đào hoa nát của .
Nàng thậm chí thể hiểu sự tức giận của Lục Vô Ưu lúc . lúc , xe ngựa đột nhiên dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-166.html.]
Phu xe : “… Phía chặn đường.”
Tiếp đó là giọng của Lạc Thần tiểu Vương tử Bắc Địch truyền đến: “Thật xin , còn vài lời .”
Hiện giờ Hạ Lan Từ thấy giọng cũng giống như chim sợ cành cong.
Lục Vô Ưu im lặng một lúc mới : “Ta bây giờ chắc chắn nàng xuống xe, nhưng… dù chuyện cũng giải quyết, trốn tránh là cách.”
Hạ Lan Từ cũng im lặng một lúc, hiểu ý Lục Vô Ưu.
Những rắc rối của , nàng tự giải quyết, thể cứ luôn dựa Lục Vô Ưu.
Hạ Lan Từ hít một thật sâu, : “Vậy đợi một lát.”
Nàng xuống xe ngựa, thấy Lạc Thần đang cưỡi ngựa ở xa xa nàng.
Trong tay còn cầm một chiếc đèn lồng, ánh sáng lay động chiếu lên vành mắt đỏ của , thiếu niên mười bảy tuổi cúi đầu, dù tức giận, Hạ Lan Từ vẫn cảm thấy đáng thương.
Nàng giẫm lên càng xe bước xuống, : “Ngài gì thì , xong thì đừng tìm nữa… Ngài thật sự gây cho một phiền phức lớn.”
“Lúc thấy nàng, nàng như một chú chim thả khỏi lồng, cầm lòng xem nàng thể bay cao bay xa đến … Ta nghĩ là cái lồng vây khốn nàng .” Giọng Lạc Thần khàn khàn: “Ta còn khác dẫn dụ, tưởng rằng tình cảm của hai , … đối xử với nàng, ngay cả ăn mặc cũng…”
Hạ Lan Từ cúi đầu thoáng qua .
“Việc liên quan đến , tự mặc như .” Nếu thể đối thoại bình tĩnh và lý lẽ, nàng cũng thể sắp xếp suy nghĩ của : “Điện hạ, sống , cần sự cứu vớt của ngài. Cho dù cần thật, cũng hy vọng ngài hãy hỏi ý kiến , vì… phớt lờ ý kiến của , chỉ khác .”
Lạc Thần hổ đến mặt đỏ bừng.
“Thật xin , thể xin nàng, cũng thể xin .”
“Cái cần.” Hạ Lan Từ thản nhiên : “Điện hạ, ngài xong ?”
Lạc Thần im bặt lời nào.
Hạ Lan Từ xoay , đang định bước xe ngựa thì lớn tiếng : “Ta gặp yêu nàng, thích nàng, hái cả trời xuống tặng nàng… Ta thật sự cố ý nàng khó xử… Rất xin .”