PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-12-13 07:20:11
Lượt xem: 91
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có vẻ đây Hạ Lan Từ phần buồn lo vô cớ.
Chắc là nàng nên tin tưởng Lục Vô Ưu — cũng thật sự nên tin tưởng. Từ ngày , khi Lục Vô Ưu cảm thấy nàng nên tự do hơn, còn mật với nàng nữa. Lúc nàng còn tưởng Lục Vô Ưu ham mê việc , khó mà thanh tâm quả dục, bây giờ nghĩ lẽ chỉ là ảo giác, ý chí của hơn , cũng ít khi nuốt lời, hứa nạp thì chắc chắn sẽ .
Vậy thì còn gì để bận tâm nữa?
Hạ Lan Từ nghĩ như , nhưng luôn cảm thấy gì đó đúng lắm, nàng bất chợt nhớ đến chuyện Nhị biểu tỷ của Diêu Thiên Tuyết mà nàng kể với khi đến thăm , như một sợi tơ khó nắm bắt.
Nàng suy nghĩ quá lâu, Ngọc Liên chút căng thẳng hỏi: “Phu nhân còn gì khó khăn ?”
Hạ Lan Từ hỏi: “Tại ngươi khẳng định sẽ thấy các ngươi chướng mắt?”
Nàng lời , Ngọc Liên cũng ngẩn .
Ngọc Liên ngơ ngác : “Bởi vì…” Nàng cảm thấy đây gần như là chuyện đương nhiên: “Không vị phu nhân nào bằng lòng giữ những nữ tử như chúng nô tỳ ở bên cạnh phu quân hết.”
Hạ Lan Từ : “ các ngươi… gặp mà.”
Ngọc Liên chỉ tim : “ nó giống như một cái gai, một cái gai mắc kẹt trong lòng, phu nhân quan tâm đến Lục đại nhân, tự nhiên sẽ như , nhưng…” Nàng nghĩ thêm chút nữa tìm lý do: “Có lẽ do Lục đại nhân quá yêu thương phu nhân, lòng nghĩ đến khác, mới cho phu nhân cảm thấy để tâm.”
Giống như trong lòng một dây cung đứt, Hạ Lan Từ bỗng nghĩ, dù rõ Lục Vô Ưu sẽ nạp , nhưng để hai cô nương như hoa như ngọc, tình ý với ở bên cạnh, nàng hẳn là…
Cũng để tâm.
Chỉ là Lục Vô Ưu để chuyện cơ hội xảy .
***
Mấy ngày nay, Hạ Lan Từ trở về nghỉ ngơi, còn Lục Vô Ưu đến thư phòng. Nàng cân nhắc một chút, quyết định nấu cho một bát cháo ngọt.
Lần nàng vội vàng học từ đầu bếp, thực nấu bình thường, nàng còn về nghiên cứu thêm chút nữa.
Khẩu vị của Lục Vô Ưu kén chọn, bảo đầu bếp nấu cháo ngọt thôi mà yêu cầu thêm đủ loại nguyên liệu như long nhãn, táo đỏ… Từ độ loãng, sệt, mềm nhừ thấm vị đến mức độ mịn màng đều soi xét, chắc là bệnh — hoặc trúng thuốc nên mới rảnh bận tâm đến vấn đề mùi vị.
Hạ Lan Từ đồng tình sâu sắc, tìm đầu bếp ghi chép nửa ngày, đó mới xắn tay áo lên, buộc thêm tạp dề, vươn ngón tay ngọc thon dài của bận rộn.
Sương Chi đến mức toát mồ hôi ngừng.
“Hay là để nô tỳ cho…” Nàng cạn lời Hạ Lan Từ dùng cân đòn cân đo nguyên liệu từng chút một, giống như đang sắc thuốc.
Hạ Lan Từ : “Nấu cháo đơn giản thôi, học tập một chút.”
Chờ nàng bận rộn xong, qua bao lâu, nàng lo lắng Lục Vô Ưu ngủ , cẩn thận nếm thử cháo, cảm thấy mùi vị cũng tạm
—
đầu lưỡi của nàng kén chọn như Lục Vô Ưu.
Cuối cùng Hạ Lan Từ vẫn căng thẳng, bưng bát cháo đến thư phòng của Lục Vô Ưu.
Thư phòng còn sáng đèn, còn ngủ, đang cúi đầu xem công văn.
Hạ Lan Từ nhẹ nhàng đặt bát cháo lên bàn, Lục Vô Ưu ngẩng đầu bát cháo, ánh mắt hiện lên chút ngạc nhiên: “Cho ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-180.html.]
“… Ở đây còn khác ?”
Hình như Lục Vô Ưu cũng nhận câu hỏi của thật ngốc, ánh mắt chuyển từ bát cháo sang Hạ Lan Từ, từ Hạ Lan Từ chuyển về bát cháo, mới quen hỏi: “Lại là biểu tỷ nàng dạy nàng ?”
Hạ Lan Từ ngạc nhiên : “Ta chỉ mang bữa khuya đến thôi, khoa trương ?”
Lục Vô Ưu : “ đây nàng…” Hắn im bặt, sờ sờ gáy : “Thôi , coi như .”
Hạ Lan Từ nhắc nhở: “Ta kinh nghiệm, nấu ngon như đầu bếp, nếu uống quen thì cứ thẳng, cần giữ thể diện cho .”
Lục Vô Ưu khỏi : “Trong mắt nàng, là bắt bẻ ?”
Hạ Lan Từ tiện thẳng, chỉ ho nhẹ một tiếng, đáp: “Chàng thử .”
Lục Vô Ưu dùng thìa khuấy khuấy bát cháo ngọt, : “… Hạ Lan tiểu thư, nàng chuyện gì với ? Có gì cứ , cần vòng vo như .”
Hạ Lan Từ thật sự cảm thấy kỳ lạ.
“Chàng là Tỷ Can chuyển thế ?” Trái tim bảy lỗ quý hiếm mới nghĩ nhiều như .
Lục Vô Ưu uống một ngụm, nuốt xuống mới từ tốn đáp: “Làm gì, mượn một mảnh tim của để ăn , Đát Kỷ? Nó chữa bách bệnh , chỉ thể lấy mạng thôi.” (*)
(*) Một câu đùa dựa truyền thuyết trong “Phong Thần Diễn Nghĩa”.
Hạ Lan Từ thầm nghĩ bắt đầu năng vớ vẩn , nàng tiếp lời, chờ uống cháo xong thì sẽ đem bát ngoài.
Ai ngờ bình thường tốc độ ăn cơm của Lục Vô Ưu nhanh, nhưng thong thả thái quá.
Nàng cũng tiện thúc giục, chỉ đành tựa cằm bàn chờ , nhã nhặn uống từng ngụm cháo, giống như cháo là rượu ngon quý hiếm, cần thưởng thức tỉ mỉ.
Lục Vô Ưu uống xong ngụm cháo cuối cùng, lau sạch môi mới bình phẩm: “Độ lửa tới, cháo chín kỹ, vị cũng thấm , nàng khuấy đều ?”
Hạ Lan Từ : “… Cái cũng uống ? Sao lúc nãy sớm!”
“Do nàng kỹ tính thôi.” Lục Vô Ưu nhẹ: “Lần cố gắng hơn.”
Hạ Lan Từ chiếc bát trống , cảm thấy vô cùng cạn lời: “… Vậy sẽ suy nghĩ thêm.”
Nàng bưng khay đựng thức ăn khuya định bước , ngờ Lục Vô Ưu nắm lấy ống tay áo.
“Sao ?”
Lục Vô Ưu : “Nàng ở trong bếp bao lâu mà mặt đều dính tro thế ?”
Hạ Lan Từ do dự, suýt nữa định đưa tay sờ mặt nhưng bất tiện, chỉ thể đầu hỏi: “Ở ?”
“Nàng gần đây một chút.” Nàng theo.
Mặt của Lục Vô Ưu gần ngay bên cạnh, thể hô hấp, giống như ngay đó sẽ hôn lên, yết hầu của dường như động đậy, như , vươn ngón tay dài chạm nhẹ chóp mũi nàng, quả thật lau một vệt tro.
Có lẽ là dính khi đầu nàng nấu cháy.
Hàng mi Hạ Lan Từ khẽ run, nàng chút ngượng ngùng định mở miệng.
Chợt Lục Vô Ưu cất giọng khàn khàn như đang kiềm chế: “Hạ Lan tiểu thư, nàng đang trêu chọc ?”