PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 182

Cập nhật lúc: 2024-12-13 07:21:30
Lượt xem: 77

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ khi đến Kinh thành, nàng hiếm khi cơ hội nhàn nhã hiên ngắm mưa, những giọt mưa rơi xuống mặt đất b.ắ.n lên bọt nước, cây non và những bông cúc vàng mới nở đung đưa trong làn mưa, màn mưa buông xuống từ mái hiên như tấm rèm.

Gió mát lẫn mùi ẩm ướt phảng phất thổi mặt, một chút cảm giác mát lạnh dễ chịu.

Hạ Lan Từ quấn chặt chiếc áo choàng lớn, ngẩng đầu lên bầu trời.

Nàng cau mày, lo lắng suy nghĩ một lúc, đó tia chớp và sấm sét trời, dần dần thả lỏng. Những tia chớp sáng lóe bầu trời như những vết rách bức tranh, chớp lóe tắt, mang hình dạng như đang giương nanh múa vuốt. Nàng ngẩng đầu nghiên cứu những tia chớp, còn đang nghĩ xem nên về vẽ , bên tai chợt thấy một giọng trong trẻo dễ : “Ngồi đây thấy lạnh ?”

Hạ Lan Từ nghiêng đầu Lục Vô Ưu, cảm nhận một chút : “Cũng lạnh lắm.”

Lời còn dứt, nàng cảm giác bả vai Lục Vô Ưu ấn nhẹ, một luồng ấm từ bả vai truyền đến, cả nàng lập tức trở nên ấm áp như đang ngâm trong nước tắm.

Lục Vô Ưu vén vạt áo, cũng xuống bên cạnh, hỏi: “Đang ngắm gì ?” Hạ Lan Từ thành thật đáp: “Ngắm mưa.”

Lục Vô Ưu cũng ngẩng đầu mưa một lát, đó : “Nàng yên tâm, cẩn thận tìm tu sửa mái nhà Hạ Lan phủ , tuy mưa lớn, nhưng chắc hẳn đến mức dột.”

Hạ Lan Từ đầu , suy nghĩ xem mở miệng lời cảm tạ tự nhiên nhất.

Không ngờ Lục Vô Ưu khẽ nghiêng đầu, dường như định dậy.

Hạ Lan Từ kéo , : “Thực đang nghĩ, lúc chúng đo đạc đất hỏi những dân ở xa, dường như họ sợ mưa dầm… Mưa lớn thế ,

nếu cứ kéo dài thêm, ruộng lúa của bọn họ sẽ ngập ? Còn nữa… chẳng đê sông Thanh Lan mới vỡ ?”

Lục Vô Ưu trầm ngâm đáp: “Phải xem cơn mưa kéo dài bao lâu, nhưng cũng khó . chắc là Hộ Bộ cũng sự chuẩn .” Hắn khẽ cau mày, thêm: “Ta sẽ nhờ theo dõi tình hình.”

Điều đúng là khó khác, dù hiện tại Lục Vô Ưu chỉ chức quan như , dù nhiều hơn cũng lực bất tòng tâm.

Cùng lắm chỉ thể dâng tấu lên triều đình để khuyên can, chứ thể thật sự tự xử lý.

Thấy Lục Vô Ưu vẫn rời , Hạ Lan Từ kéo , : “Nếu bận, chúng trò chuyện thêm chút nữa.”

Lục Vô Ưu nàng , nhịn mà nhướng mày hỏi: “Hôm nay định chuyện gì đây?”

Hạ Lan Từ đáp: “Không chuyện nữa, về chuyện khác, ví dụ như… Trước từng chuyện nên mới bằng lòng ‘tự giam ’ ở Kinh thành. Vậy rốt cuộc là tại ? Tại quan?”

Lục Vô Ưu nàng kéo xuống trở , giọng điệu thoải mái: “Còn thể là gì nữa, tất nhiên là nắm quyền lớn .”

Hạ Lan Từ: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-182.html.]

Nhìn thấy vẻ mặt một lời khó hết của nàng, Lục Vô Ưu bỗng nhiên , dù là khi nào thì nụ của cũng toát lên vẻ phong lưu, đều một vẻ hấp dẫn hút hồn khác, hơn nữa lúc mặt mày của còn giãn , trông thư thái.

“Khi còn nhỏ nghĩ như , nhiều sách, cảm thấy đấu đá tranh giành lẫn thật thú vị.”

Hạ Lan Từ nhịn hỏi: “Thú vị chỗ nào!”

Lục Vô Ưu đáp: “Đấu với khác vô cùng vui sướng, nếu cứ theo khuôn khổ, cha nấy, như buồn chán, cho nên mới chạy tới Thanh Châu sách.”

Hạ Lan Từ chợt thấy phần hâm mộ , bởi vì thể gì thì .

“Sau đó, khi còn học ở Thanh Châu, thầy tặng bốn chữ ‘Hòa quang đồng trần’ (*).” Lục Vô Ưu nhún vai : “Ta còn thắc mắc lâu, nàng cũng bộ dạng của ở Thanh Châu, bốn chữ cần học chỗ nào chứ.”

(*) 和光同尘: Hòa với ánh sáng và bụi trần, ẩn dụ việc sống khiêm nhường, ẩn , phô trương tài năng và chung sống hài hòa với thế giới

xung quanh.

Hắn thực sự ngông cuồng…

dáng vẻ của ở Thanh Châu so với bây giờ cũng khác biệt quá lớn, vẫn là một công tử phong độ nho nhã, vô cùng hòa ái, bạn bè đông đúc, ai cũng khen ngợi. Lúc còn một biệt danh vô cùng sến là “Vô Ưu công tử”, thật sự chẳng cần học cách hòa nhập với tập thể.

“Vậy đó thì ?”

Lục Vô Ưu : “Sau đó mới dần dần hiểu , thầy ‘Hòa quang đồng trần’ khác với cách lý giải thông thường, ông thấy văn chương của quá kiêu ngạo, quá cô độc, dù tài học xuất chúng cũng thích hợp quan, còn thuộc làu Tứ thư Ngũ kinh, cần học nữa, đó bảo đến tạp dịch trướng một sư gia mà ông quen .”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên: “Chàng thật ?”

“Đi chứ, là một huyện nhỏ Thanh Châu, coi như học trải nghiệm.” Lục Vô Ưu nhướng mắt nàng: “Ồ, lúc đó nàng về Kinh thành, ở đó gần nửa năm, cũng sinh nhiều suy nghĩ mới, cũng hiểu ý của thầy. Làm quan mà hiểu nỗi khổ của dân, dù quyền cao chức trọng cũng chỉ là trò chơi quyền lực, chẳng khác gì mấy triều, quan tâm dân chúng, chẳng ích gì cho quốc gia xã tắc.”

Hạ Lan Từ , ngẩn : “Sau đó thì ?”

Lục Vô Ưu nhịn hỏi: “Sao nàng chỉ mấy chữ đó? Bình thường nàng…”

Hạ Lan Từ cũng bất đắc dĩ đáp: “Ta tật gì lạ, nhất định chuyện với , tiếp tục tiếp tục …”

Lục Vô Ưu nhún vai: “Cũng gì, quân tử sách là để hiểu rõ đạo lý, sáng suốt, quan là mục đích, mà chỉ là phương tiện. Vậy nên vô cùng ngưỡng mộ Hạ Lan đại nhân, dù cho rằng ông ngu ngốc, vì lợi ích của , nhưng ít ông rõ tại quan, vẫn luôn kiên định với điều đó. Không giống như một quan chức khác, cả đời mơ màng hồ đồ, cuối cùng cũng chỉ để tham nhũng thêm chút bạc, đến chính còn chẳng sống vì điều gì.”

Hạ Lan Từ im lặng một lúc.

Lục Vô Ưu chống tay xuống đất, : “Được , đây, Hạ Lan tiểu thư…”

Loading...