Trong lúc trằn trọc, y phục ngủ cũng lỏng lẻo mà tuột từng chút một.
Lục Vô Ưu cứ tiếp tục hôn nàng, mãi đến khi thể nàng nóng lên, dường như mới nhớ đến một chuyện khác : “Nàng ít sẽ khiến khác thích hơn, là thật ?”
Hạ Lan Từ ngơ ngác , thở của vẫn còn vương vấn đôi môi nàng, nàng ngờ chủ đề đột nhiên chuyển hướng đến chỗ .
“Ta chỉ thuận miệng thôi.”
Vẻ mặt Lục Vô Ưu thoải mái hôn nàng hai cái nữa, : “Vậy nàng thấy nhiều ?”
Hạ Lan Từ thở dốc : “Cũng là thấy, chỉ là… ít sẽ giống …” Nàng còn xong, bỗng nhiên giật hét lên, lúc ngón tay thon dài lạnh lẽo của Lục Vô Ưu luồn qua vạt áo ngủ, chạm đến làn da ở eo bụng nàng.
Lục Vô Ưu hôn lên khóe môi nàng, giọng khàn khàn chậm rãi: “Nàng chạm thật mịn màng, thể…”
Mặt Hạ Lan Từ lập tức đỏ bừng.
Những ngày qua, sự nhẫn nhịn và kiềm chế của cho nàng gần như quên mất cái miệng chút dè dặt của Lục Vô Ưu, phân biệt thời gian địa điểm, nhất là khi gần gũi với nàng, thường xuyên hỏi những câu hổ vô cùng.
Lúc giọng điệu của Hạ Lan Từ cũng mấy: “Tốt nhất nên điều một chút, đừng hỏi mấy câu kỳ quái và đồng ý nữa.”
Nếu , thể nàng sẽ c.h.ế.t trận cùng với sự hổ của . Kéo theo cả Lục Vô Ưu cùng c.h.ế.t chung.
Lục Vô Ưu khẽ một tiếng, nhướng đuôi mày : “Không cần xin phép, nghĩa là… thể bất cứ điều gì?”
Hạ Lan Từ trả lời cũng , trả lời cũng xong, cũng may là hình như Lục Vô Ưu cũng nhận đáp án, ngay đó nàng giật hét lên một tiếng, vội vàng đưa tay lên che miệng, dùng mu bàn tay chặn những tiếng nức nở giữa môi răng.
Phút chốc, trong đôi mắt Hạ Lan Từ dâng lên càng nhiều sương mờ, nàng nhịn co một chân thon dài .
tay của Lục Vô Ưu nắm chặt lấy đầu gối.
Giọng của Lục Vô Ưu càng trở nên khàn đục và kiềm chế, nhỏ: “Nàng cho hỏi, nhưng nếu thoải mái… thì cứ thẳng.”
Hạ Lan Từ định rằng bây giờ … nàng chỉ cắn chặt lên mu bàn tay trắng nõn của .
Lục Vô Ưu thấy thì : “Sao mới lúc nàng bắt đầu cắn , cái gì cũng …”
Hạ Lan Từ nhịn : “Chàng thể gọi đây là gì !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-187.html.]
Trong khí những tiếng nước tế nhị che lấp trong tiếng mưa rơi, rõ ràng.
Dường như đêm dần khuya hơn, chỉ những giọt mưa còn đang rả rích ngừng, phân biệt ngày đêm mà phát âm thanh phiền giấc ngủ khác, mang theo cảm giác mát mẻ thoải mái, nhưng trong phòng vô cùng ấm áp nóng bỏng, thậm chí còn dính dấp.
Lục Vô Ưu rũ mắt xuống, hôn lên gò má của nàng, : “Ta đây cũng chỉ là… qua , cũng nàng từng với .”
Hạ Lan Từ chỉ thể buông mu bàn tay , chuyển sang cắn chặt môi, : “Cái giống …”
Không tự lúc nào, mặt nàng đỏ bừng, ngượng ngùng ngớt Lục Vô Ưu ghé sát tai nàng, thì thầm vài câu với giọng đầy mê hoặc. Hạ Lan Từ che mắt : “Chàng đừng nữa!”
Nàng khỏi run rẩy cả , chỉ cảm thấy đôi chân run lên dữ dội, trong đầu đều là những tiếng nước kỳ lạ nhỏ đến thể rõ, mà Lục Vô Ưu còn ung dung, dường như lúc đột nhiên còn vội vã nữa
“Nàng căng thẳng quá …” Lục Vô Ưu thấp giọng : “Không thì lát nữa thế nào…”
Hạ Lan Từ vốn dĩ còn nghĩ nhiều, nhưng , trong đầu nàng lập tức nhớ đến những gì thấy trong sách, nhớ đến cảm giác và hình ảnh thấy khi giúp đỡ .
Đột nhiên, nàng cảm thấy chút chắc chắn. “Chàng xác định …?”
Hơi thở của Lục Vô Ưu bất : “Chứ thì ?” Hạ Lan Từ cắn môi: “Ta thấy lắm …”
Lục Vô Ưu hôn lên hõm vai nàng như để trấn an: “Không đều xảy .”
Hạ Lan Từ đáp: “ lúc đó nhớ gì cả!”
Lục Vô Ưu dừng một chút, : “Ta cũng nhớ rõ, nhưng chắc là thành vấn đề… Hạ Lan tiểu thư, nàng tin tưởng bản .”
Hạ Lan Từ khích lệ chút nào, chỉ thầm nghĩ: “Ta thấy chuyện cố gắng cũng vô dụng thôi…”
Lại thêm một trận âm thanh sột soạt.
Lục Vô Ưu ghé tai nàng một câu nữa Vành tai Hạ Lan Từ nóng lên.
Cảm nhận một chút gì đó, Hạ Lan Từ kích thích đến mức da đầu run lên, nàng mềm mại đặt tay lên vai , như thiêu đỏ.
Lục Vô Ưu khẽ cụp đôi mắt đào hoa xuống, hàng mi dài phủ lên mí mắt, che khuất đôi đồng tử dần trở nên sậm màu, gương mặt tuấn tú như suối nguồn trong vắt hiện vẻ đỏ tươi yêu dị, ngay cả đuôi mắt cũng nhiễm một màu hồng nhạt, ấn đường khẽ nhíu , vì nhẫn nhịn mà căng cứng như tên lên dây.
“Nàng cũng chủ động đó…” Hạ Lan Từ: “…?”