PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 193

Cập nhật lúc: 2024-12-13 08:11:00
Lượt xem: 88

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lan Từ kinh ngạc.

Đây là chuyện thể thường xuyên ?

Tâm trạng của nàng gần như mặt, Lục Vô Ưu thoáng khựng , đó thả nhẹ giọng, lảng : “Nếu còn đau thì thôi .”

Hạ Lan Từ thôi, chỉ là vấn đề nàng chịu , nếu cứ náo loạn cả đêm như , còn Hàn Lâm Viện và thuyết giảng hàng ngày nữa , cũng thể cứ xin nghỉ mãi. nếu chỉ một , lẽ cũng…

Nàng còn đang suy nghĩ, Lục Vô Ưu dùng ngón tay dài nghịch lọn tóc mai lộn xộn của nàng bất chợt hỏi: “Nàng luyện tập thế nào ?”

Hạ Lan Từ sững , : “Cũng tạm.”

Những tư thế cơ bản và điều hòa hô hấp thì Lục Vô Ưu dạy từ lâu, cũng dạy nàng hai bộ kiếm pháp đơn giản, khi Hạ Lan Từ ghi nhớ thì tự nghiền ngẫm và luyện tập trong sân, khi bắt gặp thì hai sẽ đến chỉ dạy một chút, nhưng phần lớn thời gian vẫn là nàng tự kiên trì tập luyện.

Sau một thời gian, quả thật nàng cảm thấy tai thính mắt tinh, thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, còn mới một chút cảm thấy mệt như bình thường, sức lực cũng tăng lên ít so với đây.

…. Dù cuối cùng vẫn Lục Vô Ưu giày vò quá sức.

Lục Vô Ưu : “Ta sẽ dạy nàng vài thứ khác nữa, kiếm pháp tuy nhưng thực dụng lắm, dù nàng cũng thể mang kiếm theo bên khi ngoài.”

Hạ Lan Từ nhịn : “Chàng cũng !” Lục Vô Ưu nhẹ: “ trông .”

Vào khoảnh khắc , Hạ Lan Từ cảm thấy giống một con khổng tước.

“Luyện quyền pháp bây giờ đoán chừng là quá sức với nàng, nhưng học một vài chiêu thức phòng đơn giản thì cũng tệ.” Trong khi , Lục Vô Ưu bảo trải hai chiếc đệm xuống đất, còn dùng tay kiểm tra thử, khi đảm bảo nó mềm mại mới ngẩng đầu gọi Thanh Diệp tới: “Ngươi đây.”

Thanh Diệp mơ hồ đoán kết cục của , nhưng dám từ chối.

Lục Vô Ưu chút do dự nắm chặt lấy cổ tay và khuỷu tay , bả vai khẽ dùng sức, dễ dàng quật Thanh Diệp ngã ngửa xuống đệm, đó, Lục Vô Ưu tiếp tục kéo cánh tay , đẩy khuỷu tay, đè cổ tay xuống, xoay bẻ gập cánh tay ấn chặt xuống đệm, động tác từ đầu đến cuối đều vô cùng dứt khoát.

Thanh Diệp kêu lên thảm thiết: “Đau đau đau, Thiếu chủ, ngài nhẹ chút!”

Lục Vô Ưu xoay mắt về phía Hạ Lan Từ vẫn đang chớp mắt, : “Nàng hiểu , nếu rõ, sẽ nữa.”

Sắc mặt Thanh Diệp đổi, giọng run run : “Thiếu chủ, việc cần …”

Lục Vô Ưu hung hăng liếc một cái, Thanh Diệp lập tức ngậm miệng.

Hạ Lan Từ chút ngượng ngùng: “Hay là nhẹ tay một chút, chậm một chút?”

“Được thôi.”

Thế là, Thanh Diệp quật ngã tới lui ba bốn .

Hắn nhịn : “Thiếu chủ, việc ngài nên gọi Tử Trúc tới! Đảm bảo phàn nàn một câu nào!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-193.html.]

Lục Vô Ưu đương nhiên: “Bởi vì cơ thể ngươi sẽ phản kháng theo bản năng, quật ngã, nên thích hợp để mẫu hơn, còn quật và quật khúc gỗ thì gì khác .”

Hạ Lan Từ đại khái hiểu động tác, do dự về phía Thanh Diệp, cũng hết sức hứng thú: “Ta cũng tìm luyện …”

Thực , động tác của Lục Vô Ưu quá nhiều tiếp xúc cơ thể, hơn nữa đều chỉ trong chớp mắt, đặc biệt là những động tác như đẩy khuỷu tay, ấn cổ tay đều cách một lớp y phục, nếu nàng tìm một nữ tử như Sương Chi để luyện, e là cũng đạt hiệu quả.

Lục Vô Ưu nâng giọng : “Nàng tìm gì, tìm .” Hạ Lan Từ : “Hả?”

Lục Vô Ưu vẫy tay, Thanh Diệp xoa cánh tay chạy mất, Lục Vô Ưu chỉ : “Đương nhiên là nàng luyện với , nàng tùy ý tay, sẽ phản kháng.”

Hạ Lan Từ chút căng thẳng : “Thật ?”

Lục Vô Ưu nhướng mày, nụ mang theo chút quyến rũ: “Dù chúng cũng tiếp xúc mật hơn , nàng còn ngượng ngùng với nữa.”

Hạ Lan Từ cảm thấy hổ nhưng mặt biểu cảm : “Vậy tay đây!”

Nàng thử bắt chước động tác của Lục Vô Ưu, quả thực động đậy chút nào, để mặc nàng xoay tới lật lui, đè xuống thì khó, nhưng khi nàng định dùng vai để quật đối phương xuống thì kẹt .

Bình thường, khi Lục Vô Ưu bay nhảy mái nhà, thể nhẹ nhàng như trọng lượng, giờ nàng mới cảm nhận Lục Vô Ưu cao hơn nàng nhiều, vóc dáng là vô ích, đè nặng vai nàng, nàng kéo mãi mà vẫn bất động, dùng sức hồi lâu mới miễn cưỡng quật xuống .

Sau khi quật xong, Hạ Lan Từ cũng kiệt sức, vững, ngã về phía Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu thành thơi đệm, tự giác của quật ngã, thấy nàng ngã xuống còn chủ động đưa tay .

Hạ Lan Từ vốn chống hai bên để dậy, ngờ Lục Vô Ưu đột nhiên đưa tay ôm eo nàng, nàng nhất thời mất sức, cả sấp Lục Vô Ưu, mềm mại đè lên, gần như kề sát.

Hô hấp của Lục Vô Ưu rối loạn, giữ chặt lấy eo nàng, nhưng giọng điệu kéo dài: “Hạ Lan tiểu thư, … tự lao lòng thế ?”

Hạ Lan Từ chút bực bội : “Ta chỉ vững mà thôi.”

Giữa những lọn tóc mềm mại rơi xuống hõm vai nàng, Lục Vô Ưu khẽ ngửi hương thơm đặc trưng nàng, giọng chút mập mờ : “Hạ Lan tiểu thư, nàng thật sự mềm.”

Mặt Hạ Lan Từ nóng lên, : “Cơ thể con đều mềm ? Chẳng lẽ thì …”

Chữ “cứng” nghẹn trong cổ họng, nàng luôn cảm thấy hình như gì đó đúng lắm.

Nàng chống tay xuống đất vùng vẫy dậy, nhưng Lục Vô Ưu ấn nhẹ eo, dường như ấn huyệt eo, nhức, nàng lập tức mất hết sức lực, chỗ của nàng vốn chút thoải mái, hồi phục , càng thêm sức.

Lục Vô Ưu : “Nằm một lát … Có eo nàng cũng thoải mái , để xoa giúp nàng.”

Hạ Lan Từ sấp , tiến thoái lưỡng nan, nghiêng đầu sang một chút, cằm tựa lên vai Lục Vô Ưu, cắn nhẹ môi , đúng là cảm nhận ngón tay của Lục Vô Ưu đang nhẹ nhàng ấn eo nàng.

“… Xoa eo cũng nhất thiết ở tư thế chứ.”

Lục Vô Ưu trả lời chẳng liên quan: “Nàng cũng quá nhẹ , rõ ràng dáng thấp, chẳng lẽ lúc ở đây, nàng ăn cơm ?”

Hạ Lan Từ : “Ta ! Ta ăn uống đầy đủ mà.”

Loading...