Từ khi bắt đầu rèn luyện, lượng ăn của nàng còn tăng lên, nàng cũng ăn kiêng, nhưng quả thực hình như béo thêm bao nhiêu.
Lục Vô Ưu xoa bóp eo nàng một lúc để dịu sự căng cứng và khó chịu ở đó, khi cúi xuống, vặn thấy lông mi nàng khẽ rung động, khuôn mặt ửng hồng rực rỡ như hoa sen, đúng là xinh ai bằng. Hắn nhịn hôn nhẹ lên trán nàng, trong vòng tay ấm áp, ngọt ngào, hương thơm nhè nhẹ tràn đầy quanh chóp mũi, trong đêm mưa xối xả, dường như mùi hương kích phát đến nồng đậm khác thường.
Hắn khẽ thì thầm rõ từng chữ: “Nếu tận mắt thấy nàng dùng bữa, còn tưởng nàng uống sương sớm và ăn cánh hoa đó. Nói đến đây, đêm đó Hạ Lan tiểu thư quả thật là…” Lục Vô Ưu thể kiểm soát miệng , hoặc là, cũng kiềm chế: “… Quyến rũ mê .”
Mặt Hạ Lan Từ bất giác nóng bừng. Người rốt cuộc đang gì !
Nàng nhịn : “Ta dậy, nếu thì cứ một !”
Cũng thật là thể thống gì.
Lỡ như bước — tuy lẽ là — mà thấy dáng vẻ hai họ chồng lên mặt đất, thật sự kỳ cục, hơn nữa gần đây trời ẩm ướt, chừng đất còn bò sát gì đó thì .
Lục Vô Ưu bình tĩnh nàng một lúc, : “Rõ ràng là tự lao lòng , Hạ Lan tiểu thư đúng thật là vô tình. Ta cũng…”
Hạ Lan Từ chống dậy.
Lục Vô Ưu cũng dậy theo, cánh tay đặt lên đầu gối cong , đôi mắt đào hoa khẽ rũ xuống, cảm thán : “Thật hiểu phong tình.”
***
Từ trong phòng tắm bước , Hạ Lan Từ đang lau tóc thì thấy Lục Vô Ưu đột nhiên cầm một phần công văn đưa qua.
Nàng nghi hoặc hỏi: “Đây là…”
Lục Vô Ưu : “Nàng xem sẽ .”
Hình như trong công văn ghi một đoạn đối thoại ở tửu lâu, trong đó nội dung đại khái là một thấy Lý Đình bây giờ biến thành kẻ ngốc thật sự sảng khoái, ai bảo mắt cao hơn đầu còn cuồng vọng tự
đại, đáng đời mất vị trí Thế tử, giờ biến thành một kẻ phế vật. Tên còn thì uổng công đây gã để thị nữ ngụy tạo thư giả, còn tưởng vị tuyệt sắc giai nhân ở Kinh thành để ý đến thật, tự đa tình tự rước lấy nhục, thật đúng là nực , những khác cũng lượt hùa theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-194.html.]
Hạ Lan Từ phản ứng , suy nghĩ về chuyện , luôn cảm thấy nó cứ như là chuyện của kiếp .
Nàng còn nhớ rõ tiền Thế tử phủ Quốc Công đó ép buộc nhiều , nhưng giờ cũng còn phẫn nộ, sợ hãi bất bình như , lẽ vì hiện tại nàng sống .
“Muốn ai giả mạo thư của nàng gửi cho Lý Đình nên điều tra. Ban đầu, do thời gian trôi qua lâu nên cũng khó tìm , ngờ tình cờ thấy ở tửu quán, đều là mấy tên công tử quần là áo lụa dựa tổ tông che chở ở Kinh thành, chẳng gì.” Lục Vô Ưu với giọng bình thản: “Tìm đánh bọn họ một trận, chắc đánh c.h.ế.t chúng cũng nghĩ là ai . Danh sách đều ở phía , nếu nàng cảm thấy hả giận, sẽ nghĩ thêm cách.”
Hạ Lan Từ danh sách xa lạ, ngay cả mặt cũng khớp , : “Cảm ơn, nhưng đột nhiên …”
Lục Vô Ưu : “Trước cảm thấy khó chịu đến . Dạy nàng mấy chiêu tự vệ cũng chỉ là phòng ngừa bất trắc, dù cũng thể lúc nào cũng trói nàng bên . Ta vẫn hi vọng nàng thể thì đó, cần mỗi ngoài đều lo lắng yên.” Hắn nghĩ một chút, : “Ta vẫn nên nghĩ cách mau chóng thăng quan thôi.”
Hạ Lan Từ: “…?”
Sao đột nhiên chuyển sang chuyện đó.
“Phải …” Nàng chợt nhớ : “Chàng còn để gây thêm rắc rối cho Tiêu Nam Tuân, giúp tiểu thư An Định Bá thế nào?”
Lục Vô Ưu gõ nhẹ khớp ngón tay lên mặt bàn, : “Chuyện trách nhiều điều bất nghĩa, tự chuốc lấy diệt vong thôi.”
***
Gần đây trong các lâu và gánh hát ở Kinh thành bắt đầu thịnh hành một vở kịch mới mang tên《 Phá hoại nhân duyên 》.
Câu chuyện kể về một thiếu gia nhà quan lớn chia rẽ tình, ép buộc lấy một mỹ , cuối cùng còn hành hạ nàng đến chết, dối với bên ngoài là nàng c.h.ế.t vì bệnh, linh hồn vị cô nương thê thảm phiêu lãng bên ngoài, gặp tình lang ngày xưa, trong đó một đoạn cầu “hồn niệm” với
lời ca bi thương và khúc chiết, đoạn xướng du dương như tố cáo, khiến lệ rơi thành dòng.
Sau khi tình lang việc thì báo thù trong lòng, nhưng cửa quan cầu xin , cuối cùng cáo Ngự trạng còn đánh cho thương tích đầy . Linh hồn cô nương thê thảm luôn bên cạnh, cùng sống cùng chết, bao nỗ lực trắc trở, kết quả đương nhiên là trời cao mắt, Thánh thượng minh giám, vì đôi tình nhân mà đòi công bằng, còn trừng trị tên quan viên bất công , điểm tuyệt nhất vẫn là kết cục – ngay khi tên thiếu gia nhà quan chuẩn chạy trốn trong đêm thì trời giáng một đường thần lôi, đánh c.h.ế.t ngay lưng ngựa.
Bởi vì cốt truyện nhiều ly kỳ và bất ngờ, cảm động sâu sắc, nên ngay lập tức dân chúng ở Kinh thành yêu thích.
Vốn dĩ việc cũng chẳng gì, nhưng vấn đề là ai lan truyền một tin tức, rằng vở kịch vô căn cứ, vị cô nương dối là bệnh chết, nhưng thực là tra tấn đến c.h.ế.t chính là con gái của một vị quan Tri phủ Kinh thành, một quan viên chính Bát phẩm của triều đình.