PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 221

Cập nhật lúc: 2024-12-14 03:00:40
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một lúc , Tào Hiển An từ trong phòng ngoài, chỉnh y phục, nhếch miệng khẩy: “Đồ lượng sức.”

Tiếng thở dốc của mỹ nhân dần tắt, chỉ còn tiếng nức nở yếu ớt thỉnh thoảng vang lên.

Hắn tùy tiện chỉ tay một nữ tử đang gảy đàn tỳ bà bên cạnh : “Cô, giúp nàng chỉnh trang .”

Diệp Nương gọi tên cũng thoáng sững sờ, đó ôm đàn tỳ bà dậy: “Dạ.”

Trong phòng, thiếu nữ đó còn ăn mặc chỉnh tề giờ trở nên vô cùng thê thảm và nhếch nhác.

Nàng vật giường, tóc tai rối bời, trâm cài đầu đều xiêu vẹo, áo xộc xệch cài kín, làn váy xé rách mơ hồ còn thấy vết máu, mặt và cổ những vết đỏ, cơ thể nàng như còn sức sống, đôi mắt ảm đạm rũ xuống như chẳng còn chút thần sắc.

Diệp Nương đặt đàn tỳ bà xuống, nhẹ giọng hỏi: “Cô nương, cô vẫn chứ?”

Trước đó Hạ Lan Từ thấy Diệp Nương chẳng bận tâm quá nhiều, nhưng trong câu của nàng vẻ thương xót.

Hạ Lan Từ cố gắng kiềm chế sự hổ cùng những cơn chóng mặt ngừng xuất hiện, dẫu đây khuôn mặt thật của nàng, hơn nữa dáng vẻ nữ nhân khác thấy cũng gì to tát, thế là nàng tiếp tục giả vờ nức nở.

Diệp Nương khẽ thở dài : “Để gọi mang nước cho cô.”

Hạ Lan Từ hít một sâu, lắc đầu : “Không cần , đừng gọi thêm nào nữa…”

Diệp Nương vẻ khó xử: “Cô nương, cô…”

Hạ Lan Từ cố gắng suy tính, cố dùng năng lực giao tiếp mà nàng trau dồi trong thời gian qua, thấp giọng khẽ: “Ta, thể tựa vai cô một lát …”

Nàng dè dặt thêm: “Ta một tỷ tỷ…” dừng .

Sắc mặt Diệp Nương thoáng đổi, chỉ đáp khẽ khàng: “Được.”

Hạ Lan Từ dựa vai nàng , im lặng một lúc, cố gắng ấp ủ đủ cảm xúc. Còn Diệp Nương thì nhẹ nhàng vỗ lưng nàng.

Lục Vô Ưu cùng nàng bàn bạc đến những chi tiết nhỏ , hôm nay hầu hết đều là ứng biến tại chỗ.

Nàng nhớ Lục Vô Ưu từng với nàng, Diệp Nương bởi vì gia cảnh sa sút nên mới đến Yên Vũ Lâu thanh quan, một góa ở nhà. Nàng chữ, , đàn hát giỏi. Thẩm Nhất Quang khác đưa đến để đàn mới quen nàng , dần dần sinh lòng cảm mến. Chỉ là túi tiền đủ, thể chuộc cho nàng khỏi nơi .

Hạ Lan Từ cắn môi tự nhéo đùi để cố gắng lấy tinh thần, khi thấy đủ cảm xúc mới ngẩng đầu lên, mắt đẫm lệ : “Ta thật sự khổ sở, , thể chuyện với cô một lúc ?”

Diệp Nương , sững sờ một lúc dịu dàng : “Muốn thì cứ .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-221.html.]

Lúc , nàng thể gục ngã .

Nhận sự đồng ý, Hạ Lan Từ chống đỡ lý trí, nửa thật nửa giả : “… Thật , vốn là nữ tử nhà lành, vì cảnh nhà sa sút mới bán qua tay cuối cùng rơi trong tay Tào Hiển An. Mẹ mất từ lâu, cha quanh năm ở nhà, tỷ tỷ bán , chỉ còn một ca ca nên . Từ nhỏ lo lắng sẽ mất tất cả, ngờ một ngày…”

Cảm xúc cũng giả, giọng của nàng dần trở nên mơ hồ, lời lẽ thốt như cần nghĩ ngợi: “… Ta từng sách chữ, cũng hiểu thế nào là ‘liêm sỉ’, thật ngờ rằng ngày bản rơi cảnh như thế …”

Nàng vòng vo một hồi lâu, bờ môi khô khốc, cuối cùng mới ý chính: “… Ta cũng từng gặp một đối xử với , chuộc cho , nhưng cuối cùng vẫn thoát sự dọa nạt của quyền quý, với cũng đủ bạc để chuộc …”

Lúc chuyện nàng chú ý đến biểu cảm gương mặt Diệp Nương. kỳ lạ, mặt nàng sự thương xót nhưng vẻ gì là đồng cảm, chút cảm giác như đang ngẫm nghĩ.

Hạ Lan Từ bất giác thấy nghi ngờ, chẳng lẽ nàng thật sự chút tình cảm nào với Thẩm Nhất Quang ?

Theo lời Lục Vô Ưu , lẽ Diệp Nương sẽ khôn ngoan hòng bảo vệ bản , nhưng cũng đến mức quan tâm đến tình cũ, nhất là nàng giống như lạnh lùng vô tình.

, Hạ Lan Từ ngập ngừng thăm dò sâu hơn: “Vị tỷ tỷ , từng gặp như thế ?”

chỉ thấy Diệp Nương lắc đầu: “Chưa từng.”

Hạ Lan Từ diễn thêm một lúc nữa, những hỏi điều gì, mà còn cảm thấy càng lúc càng kì lạ.

Cuối cùng, nàng thể chống chọi những cơn chóng mặt dữ dội nữa liền bóp vỡ một chiếc túi nhỏ mà Lục Vô Ưu đưa cho nàng, bảo rằng nếu chuyện gì thì hãy dùng nó để gọi .

Chẳng bao lâu , Lục Vô Ưu trong hình hài Tào Hiển An bước trong phòng, vẫn với giọng điệu tức giận như đó: “Thu dọn lâu như mà vẫn xong, ! Thôi bỏ …”

Hắn cởi áo khoác ngoài đắp lên Hạ Lan Từ, đó bế nàng lên.

Hạ Lan Từ vùng vẫy yếu ớt vài cho , chẳng mấy chốc bất động trong vòng tay , để mặc bế ngoài.

Đợi đến khi rời khỏi Yên Vũ Lâu, tiếng duyên cùng tiếng vui đùa ầm ĩ bên tai xa dần, Hạ Lan Từ cần giả vờ nữa, tinh thần cũng dần buông lỏng, nhưng ngay lập tức cơn chóng mặt ập đến, cơ thể nàng cũng lời nữa. Nàng tranh thủ thời gian cố gắng kể những gì thấy và những nghi ngờ của cho Lục Vô Ưu .

Lục Vô Ưu vốn định trêu chọc nàng vài câu, nhưng xong những lời nàng , cũng suy nghĩ một lúc: “Có thể còn một khả năng khác.”

Hạ Lan Từ lắp bắp: “Khả… khả năng gì?”

Lục Vô Ưu đặt nàng xuống, định trả lời thì thấy Hạ Lan Từ loạng choạng suýt ngã xuống, vội vàng giữ chặt nàng , đột nhiên nhận Hạ Lan Từ chỉ năng lưu loát, mà con ngươi trong mắt cũng mù mịt, ý thức dường như đang lay lắt bờ vực.

Hắn ngập ngừng với vẻ mặt nghi ngờ: “Nàng… say đúng ?”

Hắn còn dứt lời thì thấy Hạ Lan Từ vỗ mạnh thành xe ngựa, lớn tiếng : “Còn lâu mới say!”

Loading...