Nàng tìm kiếm gì đó trong vạt áo đưa cho : “Đây là đồ hỏi xin cha khi lên đường, là bản của tấu chương cuối cùng mà Thẩm Nhất Quang gửi đến khi chết. Ta xem qua, gì đặc biệt cả nên cũng từng nhắc đến với … Hắn chỉ một vị quan mà thôi…”
Hơn hai mươi tuổi đỗ Tiến sĩ, trừ ba năm để tang , Thẩm Nhất Quang quan bất quá cũng chỉ hai ba năm.
“… Đại Ung thể trở nên ?”
Lục Vô Ưu nhận lấy, mở hai dòng thấy Hạ Lan Từ đang chăm chú , ánh mắt sáng rực mang theo chút hy vọng mơ hồ.
Dường như nàng từng với ánh mắt như , mãnh liệt cũng nghiêm túc.
Giống như khi thấy vàng bạc châu báu . Lục Vô Ưu khựng , đó nhoẻn miệng .
“Đại Ung thể đổi hơn thì , nhưng thể để Tiêu Nam Tuân lên ngôi là điều chắc chắn.” Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng lên: “Hạ Lan tiểu thư, là nàng cứ thẳng kỳ vọng của nàng đối với , sẽ cố gắng thử xem.”
Hạ Lan Từ tựa đầu lòng bàn tay , suy nghĩ một lúc rụt cổ về: “Có lẽ đang khó quá.”
“Cũng khó, chỉ là từ khi thi đỗ Tiến sĩ đến khi Nội các, kỷ lục nhanh nhất mắt cũng mất vài năm, điều còn tùy việc Nội các thiếu , Thánh thượng đặc cách thăng chức . Hơn nữa còn quá trẻ, văn thần giống võ tướng, công trạng quân sự để tranh đấu…” Lục Vô Ưu ngừng một chút tiếp: “ hứa với nàng, chỉ cần còn quan một ngày, sẽ là một quan , bất kể quyền lực cao thấp.”
Hạ Lan Từ áp đầu trở tay , còn khẽ cựa quậy: “Lục đại nhân, nên tự tin hơn một chút .”
Lời của nàng như đang nũng khiến trái tim Lục Vô Ưu rung động thôi.
Góc độ và vị trí lúc thật hảo.
chỉ nhẹ nhàng véo má nàng, : “Được , sẽ cố gắng sớm ngày đạt Nhất phẩm quyền thần bậc nhất để cải cách quan trường, tống hết bọn tham quan ô ngục, trị quốc bình thiên hạ, khai mở một thời thái bình thịnh trị.”
Hắn lời khiến Hạ Lan Từ bật khúc khích
Cười xong, nàng nghiêng đầu tinh nghịch hỏi: “Có hôn ?”
Lục Vô Ưu thẳng thắn thừa nhận: “Phải.”
Hạ Lan Từ hào phóng : “Vậy hôn …” “Hôn một cái thôi.”
Lục Vô Ưu nhanh chóng chạm nhẹ môi nàng. Hạ Lan Từ khẽ run lên.
chẳng mấy chốc nàng thấy phiền muộn: “Là suy nghĩ lung tung quá nhiều, cố gắng là , đừng để trở thành… giống như Thẩm đại nhân .”
“Không , nàng kỳ vọng ở , thấy vui.” Lục Vô Ưu nhún vai : “Ta cũng may mắn, dù thế nào cũng sẽ gặp kết cục như .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-232.html.]
Đây là sự thật.
Nếu sự chuẩn kỹ lưỡng, sẽ liều lĩnh đến Ích Châu.
Hạ Lan Từ suy nghĩ hồi lâu, cân nhắc : “Nếu Thẩm Nhất Quang, cũng thể Diệp…”
Nàng bất ngờ hiểu cảm giác đó.
Giống như xả hy sinh vì tri kỷ, như giữa trời xanh nước biếc gặp tri âm.
Bất giác trong lòng nàng còn sinh một chút mong mỏi.
“Thôi , nàng cần cố gắng dụ dỗ quan như .” Lục Vô Ưu đưa tay che mắt nàng : “Mau ngủ , tránh để khi về khác nghi ngờ.”
Hạ Lan Từ nhăn mày hài lòng: “Chàng để hết …” Nàng còn thêm với điều gì đó.
đáng tiếc Hạ Lan Từ thật sự mệt mỏi, khi đôi mắt che , cơn buồn ngủ lập tức ập đến, chẳng bao lâu đầu nàng gục xuống Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu dứt khoát kéo nàng lên đùi , đưa tay cởi giày thêu cho nàng.
Hạ Lan Từ giật , sức vùng vẫy: “… Thế đúng lễ nghi!”
Lục Vô Ưu : “Nàng còn là tiểu thư khuê các nữa, còn bận tâm mấy điều đó gì?”
“ cũng thể…”
Thế nhưng Lục Vô Ưu nhanh tay ấn nàng xuống.
Hạ Lan Từ đắn đo, nhận thực sự thể đấu với ở đây, hơn nữa cơn buồn ngủ đang kề cạnh chống nổi, cuối cùng nàng đành cuộn , hít lấy mùi hương Lục Vô Ưu khiến nàng an tâm chìm giấc ngủ trong vòng tay .
Lục Vô Ưu khẽ vuốt ve những sợi tóc rủ xuống của nàng, trong lòng yên bình lạ thường, dường như trong khoảnh khắc còn kiêng dè gì nữa. Hắn ngắm nàng hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi, từ từ nhắm mắt .
Sao thể chứ, sẽ trở thành Thẩm Nhất Quang, mà nàng cũng thể trở thành Diệp Nương.
Hắn là nắm giữ quyền lực tối cao.
— Huống hồ, cũng sẽ để nàng chết.
Trong chiếc xe ngựa lắc lư đường mòn, ánh sáng ban mai xuyên qua khe hở của rèm xe tràn trong, chiếu lên những lọn tóc của Hạ Lan Từ và mi mắt của Lục Vô Ưu, phác thảo nên hình dáng hai đang dựa sát , cả gian xe chìm trong yên lặng.