PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 250

Cập nhật lúc: 2024-12-14 07:44:53
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngay đó, nàng loạng choạng ngã lòng Lục Vô Ưu, dù gầy nhưng sức lực hề giảm.

Hạ Lan Từ lấy tinh thần, phát hiện Lục Vô Ưu đang dùng tay đo vòng eo của nàng, đó nắm lấy cổ tay bắt mạch.

Một lúc , hỏi: “Nàng bệnh? Bệnh từ khi nào?”

Hạ Lan Từ nhịn , nắm lấy tay Lục Vô Ưu : “Chỉ là trời lạnh nên cảm mạo thôi, khỏi !” Nàng với Thanh Diệp, nếu truyền tin cho thì cần nhắc đến chuyện nàng quỳ cửa cung, tránh cho lo lắng: “Là đến thăm đến thăm đây! Ta còn hỏi hai câu nữa! Rốt cuộc sống trong thế nào? Khó khăn lắm ? Cai ngục là chịu chút khổ sở, là khổ sở gì? Có…” Giọng nàng lo lắng: “Có dùng hình ?”

“Nghĩ gì chứ? Sao thể xảy chuyện gì . Nàng gì mà trông yếu ớt thế , lẽ là…” Lục Vô Ưu kéo dài giọng, âm điệu khẽ nhấc lên: “Nhớ ?”

Hạ Lan Từ: “…”

Thật sự là thể trông chờ gì cái miệng của .

nàng cũng trong lòng , Hạ Lan Từ dứt khoát kéo áo của Lục Vô Ưu.

Lục Vô Ưu nắm tay nàng, cúi xuống nàng: “Nàng… cũng cần nhiệt tình như .”

Hạ Lan Từ như thấy, tiếp tục kéo quần áo : “Cho xem, nếu yên tâm. Ta mang theo thuốc trị thương, hơn nữa chỉ thời gian một nén nhang, đừng lề mề nữa…”

Lục Vô Ưu dứt khoát kéo nàng ngã cùng lên giường rơm, đó kéo tay nàng với giọng bất mãn: “Chỉ một nén nhang, mà nàng còn kéo áo …”

Hạ Lan Từ cưỡi Lục Vô Ưu, động tác bỗng dừng .

“Cái đó thì đủ, nhưng… hôn một chút thì vẫn .” Nàng khẽ .

Nàng cũng tư thế , giọng điệu của những lời đó cám dỗ đến mức nào, đặc biệt là đôi tai mềm mại của nàng còn ửng đỏ, đôi môi quyến rũ khẽ mím .

Lục Vô Ưu suýt chút nữa đè nàng xuống mà hôn lên , nhưng phản ứng , nghiêng đầu : “Thôi, hiện giờ lẽ sạch sẽ lắm.”

Hạ Lạn Từ nhẹ giọng : “… Ta chê .” Trên cũng mùi gì lạ.

“Ta chê.”

Lục Vô Ưu tựa , tiện tay khép quần áo nàng kéo hở .

Trong ánh nến yếu ớt, Hạ Lan Từ bỗng thấy cơm canh thừa nguội lạnh trong bát đĩa mặt đất cách đó xa, tim nàng chua xót.

Lục Vô Ưu cũng thấy đống bát đĩa kịp dọn, nhún vai : “Được , cơm ở nơi thực sự khó ăn, còn khó ăn hơn so với nấu, thật sự

khó mà nuốt nổi.” Hạ Lan Từ: “…”

Nếu chắc sẽ tức c.h.ế.t mất.

Lục Vô Ưu biểu cảm của nàng thì hiểu , : “Nếu tin, nàng ăn thử một sẽ .”

Hạ Lan Từ nghiền ngẫm hai chữ “ ”, trong lòng an tâm phần nào, đó vội nhớ những thứ mang theo, lấy hai túi vải đưa cho .

Lục Vô Ưu nhận lấy, một túi là đường mạch nha mà quen thuộc, túi khác là ba cái bánh bao thịt vẫn còn đang bốc khói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-250.html.]

“Chỉ thứ dễ mang theo, đợi lúc mới lò, chắc vẫn còn nóng…”

Bánh bao thịt trắng mềm, tỏa hương thơm thoang thoảng của bột gạo cùng với mùi thịt thơm ngon.

Hắn lột sơ lớp giấy bọc bên ngoài, định cắn xuống, chợt ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng từ nàng, tay khựng , : “Đột nhiên chút nỡ ăn, bây giờ?”

Hạ Lan Từ cạn lời, : “Chỉ là bánh bao thịt thôi mà!” “… Vừa nàng để ở ?”

Ngực Hạ Lan Từ nóng lên: “Đừng nhiều nữa! Ăn nhanh .”

Lục Vô Ưu khẽ, động tác vẫn tao nhã như , nhưng tốc độ nuốt ba cái bánh bao xuống nhanh — rõ ràng thật sự đói.

Hạ Lan Từ chống cằm, đợi Lục Vô Ưu ăn xong, đợi phản ứng bất ngờ đẩy đầu gối giữa hai chân , cơ thể nghiêng về phía , tay chống , môi chạm môi .

Có lẽ ngờ hôn trộm, Lục Vô Ưu ngạc nhiên.

Hạ Lan Từ nhân cơ hội tháo vạt áo , đó nhanh chóng xé mở áo , nàng cảm thấy giống như cố tình ngăn cho nàng cởi quần áo chắc chắn vấn đề. Lục Vô Ưu bất ngờ kịp đề phòng — hoặc đúng hơn là phòng gì với nàng — lồng n.g.ự.c trần săn chắc hiện trần trụi, nhưng thấy đó vài vết roi ngang dọc, cùng một ít vết m.á.u kết vảy và vết bầm tím.

Hạ Lan Từ buông lỏng môi .

Lục Vô Ưu ngăn cản cũng kịp, dùng ngón tay cái khẽ cọ xát môi một chút, trách móc: “Nàng dùng mỹ nhân kế, lừa gạt .”

“… Là thành thật .”

Hạ Lan Từ kinh ngạc, còn kịp xem kỹ, khép áo , dậy : “Bị thương ngoài da một chút mà thôi, còn đau bằng lúc nhỏ cha dùng roi mây đánh .”

“Cho… xem chút nữa.” Nàng tiếp tục động tay: “Còn nữa, lúc nhỏ cha đánh gì?”

“Đừng, thật sự nghiêm trọng. Hình phạt trong chiếu ngục cũng giống như đánh gậy triều, đều phân ‘đánh’, ‘đánh thật’ và ‘đánh nghiêm khắc’, nhưng đánh nghiêm khắc thật sự hiếm, vết thương của chỉ là chút dấu vết, tránh cho khác biệt gì, chiếu ngục bọn họ cần mặt mũi …” Lục Vô Ưu đè cánh tay đang sờ lung tung của Hạ Lan Từ, nhận nàng ở trong lâu, ngón tay ngày càng lạnh lẽo, lập tức truyền một ít ấm sang, : “Lúc nhỏ cha thấy , , còn chịu luyện võ cho , suốt ngày chỉ sách vớ vẩn — , ông cảm thấy Tứ thư Ngũ kinh đều là sách vớ vẩn, chỉ bí kíp võ công mới là thứ cần nghiêm túc.”

Hạ Lan Từ cảm nhận ấm Lục Vô Ưu truyền sang, rút tay : “Không cần lãng phí.”

Lục Vô Ưu giải thích: “Nội lực dùng còn thể tái tạo mà.”

“Vậy cũng chừa nhiều một chút.” Hạ Lan Từ còn tin lắm: “Có thương nặng , cho xem … Trong thiên hạ còn cha cho con sách ?” Nàng kinh ngạc.

“Ra ngoài … cho nàng xem tiếp.” Lục Vô Ưu : “Đương nhiên là , bọn họ cảm thấy chỉ binh khí trong tay mới thể g.i.ế.c , vẫn cần binh khí mà vẫn đẩy địch lùi xa ngàn dặm, đao thương kiếm kích là binh khí, bút trong tay cũng …” Hắn hạ thấp giọng: “Nàng xem, chỉ cần dùng một cây bút mà đ.â.m thủng cả bầu trời Kinh thành , hiệu quả còn hơn việc trực tiếp ám sát Tiêu Hoài Trác.”

chuyển từ việc gọi thẳng tên Nhị Hoàng tử sang gọi thẳng tên Thánh thượng.

Càng ngày càng kiêng nể gì.

Hạ Lan Từ tâm trạng như : “Đừng mạnh miệng, bây giờ vẫn còn ở trong chiếu ngục đấy! Lỡ như ông thật sự nảy sinh lòng g.i.ế.c thì !”

Lục Vô Ưu : “Chuyện đó sẽ , dù lén g.i.ế.c trong chiếu ngục cũng chỉ tác thành cho thanh danh của thôi — cho dù thể đầu hàng quan đại thần, cũng thể ghi danh sách những vị trung nghĩa tiết liệt gì đó, mà hủy hoại thanh danh là ông … Lần ông thoả hiệp, suy cho cùng cũng là danh tiếng của quá khó , ngừng xây Thăng Tiên Lâu và tra rõ chuyện Ích Châu, hiện giờ đoán chừng

triều thần đều khen ông thánh minh, cái gì mà yêu dân như con, quân vương thiên cổ, thể sánh ngang với Nghiêu Thuấn vân vân, đôi khi Hoàng Đế cũng dễ dỗ, đặc biệt là loại thích hư danh . Quân thần đánh cờ, quân coi thần là con cờ, thần coi quân như con rối, hai bên đều nghĩ chơi cờ, Đại Ung trăm năm qua đều như , quyền lực bên thịnh thì bên suy, nghĩ kỹ thì cũng chẳng ý nghĩa gì, nhàm chán vô cùng…”

Cai ngục dẫn nàng nhỏ giọng từ bên ngoài: “Phu nhân, một nén nhang sắp hết .”

Loading...