Tiếp đó, Lục Vô Ưu nhanh nhớ lúc còn qua một câu như thế : “Ta hứa với nàng, chỉ cần quan một ngày thì sẽ một vị quan một ngày, bất kể quyền vị cao thấp.”
Lần đầu tiên cảm thấy trí nhớ cũng lúc khiến đau đầu.
Hà Lan Từ nhỏ giọng tiếp: “Ta từng đến Hoảng Châu…” Nàng thôi: “Nếu thực sự , thôi , thể theo …” Làm áp trại phu nhân.
Lục Vô Ưu nắm lấy bàn tay mềm mại, mịn màng của nàng, từ từ đan năm ngón tay , giữ chặt, im lặng thật lâu, lâu lắm nghiến răng nghiến lợi : “Được, ngày mai sẽ Hoảng Châu nhậm chức, Thôi quan đúng , Thất phẩm thì Thất phẩm.”
Đôi mắt Hạ Lan Từ lập tức sáng lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y , đôi mắt sáng rực : “Thật ?”
Lục Vô Ưu: “…”
— hiểu , phu nhân của còn lo cho nước cho dân hơn cả . Vậy thể bây giờ.
Chỉ thể kiên trì tiếp.
Thánh thượng lệnh cho lập tức nhậm chức, trì hoãn, tức là rời khỏi Kinh thành ngay, dù cho thương nặng đến mức nổi, khiêng cũng khiêng khỏi Kinh thành.
Vì thế, thậm chí còn kịp lời từ biệt, Hà Lan Từ và Lục Vô Ưu lên xe ngựa Hoảng Châu.
Chỉ là lúc xe ngựa xóc nảy, cũng ai mới là khó chịu hơn ai.
Hạ Lan Từ nhắm mắt , bỗng thấy giọng của Lục Vô Ưu vang lên bên tai: “Nếu nàng vẫn thấy thoải mái, thì cứ xuống.”
Quả thật nàng chút , chân đều như nhũn , cổ áo và tay áo còn những dấu vết thể che giấu.
Vốn dĩ Lục Vô Ưu khi tắm rửa xong, lên giường ngủ, nàng thu dọn hành lý xong, vì lo lắng nên do dự nhẹ nhàng leo lên giường xem vết thương của , kết quả Lục Vô Ưu đúng lúc bắt , giữ lấy nàng hôn.
Hạ Lan Từ cũng mấy phản kháng, chỉ đưa tay cởi áo của .
Kết quả Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, ấn xuống giường, hôn càng tùy ý hơn.
Nàng giãy dụa, nhưng dám dùng sức quá mạnh, cuối cùng quần áo của cởi bao nhiêu mà quần áo của nàng cởi gần hết — bây giờ nghĩ vẫn còn tức giận.
Sau một hồi đòi hỏi ngừng, Hạ Lan Từ cũng kiệt sức, thậm chí còn mơ hồ, ai mới là khỏi chiếu ngục.
Điều kỳ lạ nhất chính là, nàng hôn khắp từ trong ngoài, trải qua mấy , mà quần áo của Lục Vô Ưu vẫn cởi, áo mũ từ đầu đến cuối vẫn chỉnh tề, chỉ là để nàng thấy vết thương của .
đôi lúc, khi chạm cánh tay và n.g.ự.c , cơ thể sẽ một chút phản ứng nhỏ, nàng thể cảm nhận rõ ràng là đang thương.
Nàng luôn giữ thể diện, thích tỏ mạnh mẽ, phần lớn cũng là nàng lo lắng nên cho nàng xem.
Chỉ là… Hạ Lan Từ buồn bực lên tiếng mà dựa thành xe, cố gắng định cơ thể, cũng đang tức giận chuyện gì.
Lục Vô Ưu thong dong : “Cũng đến mức nàng thể xuống giường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-255.html.]
“…”
Hạ Lan Từ tiếp tục buồn bực gì.
Lục Vô Ưu : “Được , là tối qua nóng nảy, nhưng chắc là cũng… quá thô bạo.” Hắn chắc lắm: “Hay nàng để xem thử xem?”
Hạ Lan Từ : “… Chàng cho xem thử !”
Lục Vô Ưu mỉm : “Không tối qua nàng thấy , còn nếm thử nữa mà?”
Hạ Lan Từ khỏi nâng cao giọng, : “Ta là cơ thể !”
Lục Vô Ưu thản nhiên : “Ta là cả, chỉ là vết bầm tím tan nên đáng sợ thôi, sợ nàng giật , là…” Hắn giống như đang đề nghị: “Bây giờ cho nàng xem, nàng cũng cho xem?”
“…”
Hạ Lan Từ thật sự chút d.a.o động.
… nàng ngại ngùng, chừng chỗ đó vẫn còn sót một chút dấu vết và một thứ gì đó, đến giờ vẫn còn sưng đau âm ỉ.
Lục Vô Ưu chỉ buột miệng bừa thôi, nàng da mặt mỏng, dù vẻ như cảm giác hổ đang giảm dần nhưng lúc nào cần hổ thì vẫn sẽ hổ, ví dụ như cho xem cơ thể khi xong, còn thích vùi mặt gối mềm — đương nhiên điểm cũng đáng yêu, khiến hôn từ gáy, dọc theo xương cánh bướm đến tận xương cụt.
Xe ngựa chạy càng lúc càng xa trong sự hổ nặng nề, nhưng nhanh chặn , đó bên ngoài vang lên tiếng đao, thương, kiếm, kích va chạm, tiếng đánh , còn tiếng hét lớn lên: “Chính là chiếc xe ngựa ! Xông lên!”
Hạ Lan Từ vén rèm lên xem: “Sao ?”
Lục Vô Ưu giữ nàng , giọng điệu bình tĩnh : “Đoán chừng là ám sát. Nàng đừng cử động, cũng chuyện lớn gì…”
Hạ Lan Từ : “…? Chuyện còn tính là chuyện lớn !”
Lục Vô Ưu : “Ta đắc tội với bộ quan trường Ích Châu, bao nhiêu liên lụy, thêm đám liên quan đến Bình Giang Bá tước chức, những kẻ g.i.ế.c để trừ hậu họa ít, dọc đường chắc chắn sẽ bình yên. nàng đừng lo, hiện tại cũng cần giấu giếm gì nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ g.i.ế.c hết bọn chúng đường là xong.”
Hạ Lan Từ: “…!”
Lục Vô Ưu dường như cũng phản ứng một chút, : “Nếu nàng tổn hại mạng , sẽ bảo bọn họ tay nhẹ tay một chút.”
Hạ Lan Từ cũng sẽ càng nguy hiểm hơn, ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu : “Không cần.”
Lục Vô Ưu nhấn mạnh: “Ta là một lương thiện chứ sơn tặc, chỉ là tự vệ mà thôi, cũng thể khoanh tay chờ c.h.ế.t ?”
Hạ Lan Từ gật đầu tỏ vẻ hiểu.
Nói xong, Lục Vô Ưu khẽ vén rèm lên : “Thiếu phu nhân , cần giữ sống.”
Hạ Lan Từ: “…”