PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 258
Cập nhật lúc: 2024-12-14 07:49:38
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Nàng gọi là gì?”
Lục Vô Ưu tiếng, ngón tay đang ép lên trang giấy khẽ dừng , đó đôi mắt đào hoa lập tức cong lên, ánh sáng lấp lánh tựa như gợn sóng.
“…”
Đâu nàng từng gọi, Lục Vô Ưu ngạc nhiên như . Hay là… vẫn hài lòng, nàng đổi cách xưng hô khác?
Hạ Lan Từ cân nhắc, chẳng lẽ gọi là ‘phu quân’ ‘tướng công’ gì đó, nhưng nàng cảm thấy chút sến súa, còn suy nghĩ xong thì Lục Vô Ưu tiếp: “Gọi thêm nữa .” Giọng điệu của chẳng đắn chút nào.
Bên cạnh vẫn còn khác mà.
Hạ Lan Từ khỏi nghiêm mặt , : “Đại nhân, chúng lo công vụ .”
Lúc Lục Vô Ưu mới thu ánh mắt, kéo dài giọng: “Được thôi, tối nay gọi tiếp… Giặc cướp thì tất nhiên diệt trừ, nhưng cũng cần danh chính ngôn thuận.” Nói , rút một lá thư cáo trạng đưa cho Hạ Lan Từ.
Hạ Lan Từ nhận lấy xem, là dân chúng địa phương tố cáo bọn cướp quanh vùng cướp bóc, ngày tháng thì cũng nửa năm trôi qua , hiển nhiên trông cậy quan phủ địa phương tay là chuyện khó xảy .
“Loại việc liên quan đến giặc cướp cứ để , lát nữa tổng hợp xem rốt cuộc bọn chúng gây bao nhiêu tội ác.” Lục Vô Ưu xem thành thạo phân loại: “Chuyện hôn nhân cưới gả, hộ dịch, thừa kế, nợ nần linh tinh vặt vãnh thì xử lý . Chuyện của các nha môn khác còn thỉnh giáo vị Liễu Thông phán — đợi ông tỉnh dậy .”
Hạ Lan Từ cũng cúi đầu tiếp, vui vẻ đáp: “Được.”
“ …” Lục Vô Ưu đột nhiên nhớ : “Nàng quen thuộc luật Đại Ung chứ? Nếu quen thì mang theo…”
Hạ Lan Từ ngước mắt : “Phụ của là Tả đô Ngự sử.” “Hửm?”
“Trước ông ở Hình Bộ.”
Lục Vô Ưu vẫn mỉm hỏi: “Hửm?”
Hạ Lan Từ : “Thứ dễ thấy nhất trong nhà chính là bản Đại Ung Luật đó, khó khăn lắm mới thấy.”
Ban đầu nàng định rằng nàng thuộc làu làu, nhưng cảm thấy quá khoe khoang, nên thận trọng vẫn hơn.
Lục Vô Ưu khẽ gõ ngón tay lên văn thư, khẽ : “Vậy thì , vài ngày nữa diệt cướp thật, e rằng thời gian ở công đường xử án hàng ngày, đến lúc đó nàng một chút.”
Hạ Lan Từ giật : “…! Chàng thật sự tìm sư gia ?”
“Đã mà, chẳng nàng là…” Lục Vô Ưu vẫn bình thản : “Đương nhiên, nếu nàng thì sẽ tìm khác.”
Tuy rằng Hạ Lan Từ cũng từng một nữ tử mưu sĩ cho phu quân hoặc phụ , nhưng…
Nàng cũng tiện biểu lộ niềm vui quá rõ ràng.
Giả bộ chăm chú lật xem văn thư trong tay, Hạ Lan Từ nghiêm túc : “Muốn .”
Lục Vô Ưu khóe môi nàng nhếch lên bèn đầu với viên bên cạnh đang giả vờ như thấy gì: “Ngươi đến kể cho tình hình ở phủ Tùy Nguyên, tiện thể mang hết các loại bản án, sổ sách qua đây.”
***
Liễu Thông phán ngủ trưa hai canh giờ, từ phủ Thông phán bò dậy.
Vừa dậy tiếng đập kinh đường mộc trong công đường, cả ông giật nảy , Tri phủ đại nhân lâu xử lý chính vụ, nhất thời ông còn tưởng đối phương bỗng dưng đổi tính, hoặc là do ông lầm… Một lúc lâu ông mới nhận Tri phủ mới đến phủ.
Ông vội vàng mặc y phục, rửa mặt chải đầu vội vàng ngoài.
Trời đông giá rét, trong công đường của nha phủ Tùy Nguyên đốt than hồng, ấm áp dễ chịu vô cùng, bên ngoài ít vây quanh hóng chuyện, nam nữ già trẻ đều , còn từng tốp dân chúng đang chờ lên công đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-258.html.]
Trên công đường là vị Trạng nguyên lang tuấn xuất trần, tư thái phi phàm ngay ngắn ở giữa, còn bên của chính là vị phu nhân xinh đến mức chẳng giống thật, nàng đang cúi đầu cầm bút ghi chép liên tục gì đó.
Họ xuất hiện ở nha phủ nghèo nàn hẻo lánh thế , cảnh tượng vẻ quá mức xa hoa.
Dân chúng bên ngoài cũng bàn tán ngừng.
“Vị công tử thật sự là quan mới đến ? Sao như trong tranh …”
“Phu nhân của ngài mới thật là ! Ta từng nghĩ con thể đến thế.”
“Bọn họ thật sự đang thẩm án !”
“Ngươi mới tới ? Vừa xử xong mười bảy mười tám vụ , tất cả đều phán quyết ngay tại công đường!”
Liễu Thông phán đến gần dân chúng kêu lên: “Đại nhân, là chồng của nàng tự bán cháu gái cho tiểu nhân nô! Tiền bạc tiểu nhân giao , giờ đòi , thật vô lý!”
Một phụ nhân khác thì nức nở: “Ngày đó tiểu nữ bệnh nặng, gì cả, chồng lén đem tiểu nữ bán…”
Bên cạnh, một lão phụ nhân trợn mắt giận dữ: “Ai cho phép con tiện nhân như ngươi dám gây rối lên tận công đường!”
Hai bên cãi ầm ĩ.
Tân Tri phủ đại nhân Lục Vô Ưu gõ kinh đường mộc, nhàn nhạt : “Trước hết đưa hai ngoài đánh tám mươi trượng.” Hắn chỉ lão phụ và kẻ mua .
Mọi đều kinh ngạc. “Đại nhân! Ngài gì !” “Tại đánh chúng !”
Lục Vô Ưu vẫn bình thản tiếp: “Theo luật Đại Ung, bán con cháu nô phạt tám mươi trượng, nếu kẻ mua mà vẫn mua thì đồng tội với phạm nhân. Gào thét công đường sẽ phạt hai mươi trượng. Các ngươi tiếp tục .”
Hai bên dám loạn nữa, liên tục van xin tha mạng, đùa gì chứ, tám mươi trượng giáng xuống cũng mất nửa cái mạng.
Chỉ khi thấy Lục Vô Ưu chậm rãi phán quyết, phụ nhân mới từ mà chuyển sang .
Hạ Lan Từ chấp bút thành văn, trong lòng khỏi chút ngạc nhiên, nhưng đó nàng nhớ rằng ngoài những sách, dân chúng chữ là ít, còn về luật Đại Ung, trừ quan viên của Hình Bộ kỹ , bình thường phạm pháp thì là chuyện hiếm .
Bên , Lục Vô Ưu cầm quyển án, bắt đầu xử lý vụ tiếp theo. “Tốc độ cũng quá nhanh đấy…”
“Sao cảm thấy một ngày ngài thể xử lý xong án bằng cả một tháng, , là cả năm của Tri phủ lão gia đây!”
Sau khi Hạ Lan Từ chép xong bản án thấy ánh mắt đầy ngạc nhiên của Liễu Thông phán, nàng lập tức về phía Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu đáp nàng một ánh mắt “Sắp nghỉ ngơi ”, đó nhanh chóng đưa phán quyết, tuyên bố tạm thời bãi đường, ngày mai xét tiếp.
Hạ Lan Từ chép xong bản án mới buông bút xuống, nàng xoa xoa cổ tay, còn kịp hậu đường Lục Vô Ưu nắm lấy cổ tay: “Có mệt ? Có tốc độ của nhanh …”
“Cũng tạm…” Hạ Lan Từ gật đầu : “Chàng khá chậm, luyện thêm, tăng tốc một chút là thể theo kịp.”
Liễu Thông phán theo bước , ở hiên hành lang, khẽ ho một tiếng, tỏ rõ bản cũng mặt.
Hạ Lan Từ nhanh chóng rút khỏi tay Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu chút bất mãn, liếc nàng một cái, nhưng nhanh chóng mỉm sang Liễu Thông phán : “Liễu đại nhân, đảm nhận chức Thôi quan của phủ , nắm hình danh. Tri phủ ở đây, tự tiện khai đường, vượt quyền chăng?”
Liễu Thông phán bèn tươi như một đóa hoa, khuôn mặt mập mạp trông vô cùng hòa ái: “Lục đại nhân, xin chờ chút.”
Thân hình thấp bé, mập mạp của ông lăn nhanh đến kho chứa, chẳng bao lâu mang theo một hộp vuông tới, : “Đây, Lục đại nhân, đây là quan ấn của phủ, đó do tạm quản, nay giao cho ngài… Ta sẽ ngủ thêm một chút.”
Có nguyện ý việc, ông ngủ một giấc nửa buổi, tuyệt !