Hạ Lan Từ kịp câu trả lời của Lục Vô Ưu, thấy đột nhiên chỉ về phía xa: “Đằng là chợ ngựa, nàng xem ? Nếu may mắn chừng còn thể gặp con ngựa mà nàng thích.”
Nàng còn nhớ rõ đó là chuyện bao lâu về .
Nghĩ đến những rắc rối liên tiếp đó, Hạ Lan Từ chỉ thấy thấp thỏm: “Thôi, cần .”
Lục Vô Ưu đáp: “Chủ yếu là trạm dịch của chúng cũng cần vài con ngựa, tiện thể xem thử.”
Hạ Lan Từ nghĩ cũng , nhất thời hai mắt nàng sáng lên: “Vậy sẽ cùng .”
Đã lâu nàng cưỡi ngựa, Hạ Lan Từ cũng thấy nhớ nhung cảm giác .
Sau khi giẫm lên bàn đạp leo lên lưng ngựa phi nhanh một lúc, nàng lấm tấm mồ hôi, Hạ Lan Từ cảm thấy thư giãn mới từ lưng ngựa nhảy xuống.
Lục Vô Ưu đang trả tiền, dặn đưa ngựa về trạm dịch của phủ Tùy Nguyên, tiện thể hỏi thăm tình hình gì đó.
Hạ Lan Từ tò mò rướn cổ tới .
Lục Vô Ưu xoa nhẹ mái tóc dài của nàng, : “Đi nào, bên còn thịt dê tươi, nàng nếm thử ? Ta quên với nàng…” Ánh mắt lóe lên chút tự hào: “Ta nướng thịt cũng tệ .”
Dù Lục Vô Ưu hiểu về nấu nướng, nhưng nàng từng thấy tay.
Thịt dê của bán là g.i.ế.c thịt tại chỗ nên thịt vẫn còn mùi ngai ngái, nhưng trông tươi ngon. Lục Vô Ưu tìm một đống lửa, sai dựng giá nướng lên, lưỡi d.a.o giữa những ngón tay xoay tròn, động tác cắt thịt vô cùng thuần thục, đó xiên que, đổ chút rượu, rắc lên ít gia vị rõ là gì đặt lên bếp nướng.
Thực Hạ Lan Từ hiếm khi thấy dùng dao, nàng chống cằm một bên chăm chú .
Con d.a.o nhỏ trong tay Lục Vô Ưu tựa như sinh mệnh, xoay vòng trong ánh bạc lóe sáng khéo léo cắt gọt, như thể nó trong sự điều khiển của . Động tác phô trương nhưng thực sự mắt.
Ngay lập tức, xung quanh nhiều thu hút đến vây xem.
Chẳng bao lâu, thịt dê lên màu, từng hạt mỡ từ những sớ thịt béo nhưng ngấy chảy xuống tỏa mùi thơm ngào ngạt, khiến ai nấy đều thèm thuồng.
Lục Vô Ưu thành thạo lật trở xiên thịt, rắc thêm chút gia vị, tưới lên ít nước sốt, còn vắt một quả oliu xanh để nước chảy xuống, hương thơm càng thêm đậm đà. Thịt xiên vang lên xèo xèo, lớp thịt bên ngoài vàng ươm giòn tan, màu sắc vô cùng bắt mắt.
Hạ Lan Từ theo mà ngẩn ngơ, hai mắt mở to.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-264.html.]
Lục Vô Ưu mỉm : “Lau nước miếng , chút nữa là .” Hạ Lan Từ bừng tỉnh, giận dỗi : “Ta chảy nước miếng.”
“Được , xong đây.” Lục Vô Ưu đưa nàng một xiên: “Thổi sơ qua hãy ăn, kẻo bỏng miệng.”
Vừa cho miệng, Hạ Lan Từ cảm nhận vị ngon ngọt tuyệt vời mà ngay cả nàng cũng ngờ tới, thịt nướng tươi ngon và mọng nước vô cùng. Những miếng thịt to, phần vỏ bên ngoài nướng giòn rụm, nhưng thịt bên trong mềm mại, hề khô. Cùng với nước mỡ túa ngoài, độ tươi ngon khiến miếng thịt nướng gần như tan chảy ngay khi cho miệng.
Hạ Lan Từ ăn hết một xiên thịt mới chậm rãi ý thức , giữa ban ngày ban mặt ở mặt bao nhiêu , nàng dùng cả tay lẫn miệng để ăn thịt, quả thực giữ chút hình tượng nào.
mà… nàng nuốt miếng thịt cuối cùng xuống, nhỏ giọng : “Có thể cho thêm một xiên nữa ?”
Lục Vô Ưu đôi môi đỏ hồng bóng loáng của nàng, kìm lòng tiến gần thêm một chút.
Hạ Lan Từ giật hoảng hốt.
Xung quanh bao nhiêu vây xem!
Lục Vô Ưu chằm chằm đôi môi nàng, dáng vẻ ung dung lấy một chiếc khăn tay, lau miệng giúp cho nàng: “Muốn ăn bao nhiêu cũng , đừng để ăn no quá là .”
…Vừa chắc chắn hôn nàng! Ý nghĩ chợt nảy trong đầu Hạ Lan Từ.
Nàng nhận lấy khăn tay, chạm nhẹ môi: “Về hẵng hôn.”
“Ừm.” Lục Vô Ưu đáp lời, vẻ mặt mang theo ý , đưa cho nàng thêm một xiên thịt nướng chín.
“Chàng học cách nướng từ ?”
Lục Vô Ưu : “Chẳng với nàng , lúc còn nhỏ bởi vì cứ thích xuống bếp, và khổ sở vô cùng, đành tự vận động, thỉnh thoảng sẽ đánh bắt ít thú rừng để thêm món ăn cho , cho nên cảnh ép học thôi, chứ ai mấy việc rắc rối thế . Tất nhiên, nàng thấy ngon lẽ cũng nhờ hương liệu nơi đây, nhiều loại mà Kinh thành thấy.”
Hạ Lan Từ suy nghĩ : “Nếu cảm thấy phiền, cũng thể học…” Lục Vô Ưu chút do dự đáp : “Làm cho nàng ăn thì phiền.”
Hạ Lan Từ cầm xiên thịt trong tay, chỉ cảm thấy trái tim như đụng mạnh một cái, nàng che giấu bằng cách cúi đầu cắn một miếng thịt, đó mới nhận Lục Vô Ưu nướng một lúc lâu mà vẫn ăn miếng nào, thế là nàng ngẩng đầu lên đưa phần thịt cắn cho : “Chàng vẫn ăn…”
Lục Vô Ưu khẽ : “Nàng còn quyến rũ thế , sợ chờ nổi về đến nhà .”
“…!”