PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 271
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:34:40
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dù sửa xong, Hạ Lan Từ cũng gì thêm với cái giường nữa, mỗi chỉ cần lên thôi cũng khiến nàng lo lắng bất an.
Lục Vô Ưu còn cố ý đề nghị những chỗ khác với nàng nhưng tạm thời thực hiện , hơn nữa những ngày cũng bận rộn nhiều việc.
Chuyện khơi thông đường sông vẻ đơn giản, nhưng bởi vì Lục Vô Ưu xây đê để củng cố và ngăn chặn lũ lụt xảy khi mở rộng đường sông, vì cần lập kế hoạch cẩn thận.
Viên quan ông bác bên ngoại của phái đến họ Trình, xuất tú tài nên chức quan cao, chỉ là một phó sứ của Công Bộ, tính tình phần rụt rè bảo , nhưng khi đến việc mở đường sông xây sửa đê, hai mắt lập tức sáng lên, lời lẽ rành rọt đấy.
Con sông chảy qua phủ Tùy Nguyên dài dài, ngắn thì cũng ngắn, tổng cộng hơn ba mươi dặm. Việc xây đê vẫn dùng phương pháp “buộc nước đẩy phù sa, phân lũ bồi bờ” của tiền triều. Những thửa ruộng phù sa cuốn qua cũng sẽ trở nên màu mỡ hơn, phù hợp hơn cho việc canh tác. Dù khối lượng công việc lớn nhưng quả thật là một việc , thể đạt nhiều lợi ích cùng lúc.
Lục Vô Ưu dẫn khảo sát thực địa dọc theo bờ sông suốt một thời gian.
Trong lúc đó, công việc ở phủ nha giao cho Hạ Lan Từ tạm thời đảm đương.
Liễu Thông phán ngạc nhiên, dù là tiền lệ sư gia tạm thời đảm nhận công vụ, nhưng vị phu nhân của Lục Vô Ưu trông vẻ giống chút nào.
Nàng tựa như một vị Bồ Tát, những đến nha môn kiện cáo cãi cọ, bất kể nam nữ già trẻ, khi thấy nàng nhẹ nhàng ở đó, ngay cả giọng cũng nhỏ nhẹ hẳn, tự chủ mà cũng dịu giọng theo, còn ai dám tranh cãi đến mặt đỏ tía tai nữa, như thể sợ kinh động đến tiên nữ đang hít thở.
Lúc ban đầu Hạ Lan Từ cũng thấp thỏm yên, cố ép bình tĩnh , nhưng nhanh đó nàng dần thích nghi , thể ung dung đó tiếp nhận ánh của , hỏi thăm về tình hình vụ án, hoặc đưa quyết định xử lý — dù thì các viên quan trong phủ Tùy Nguyên cũng dần thế bằng của Lục Vô Ưu.
Quan viên chính thức của triều đình thì phẩm cấp, quan phục, văn thư bổ nhiệm từ triều đình, nhưng những tiểu trong binh phủ tạp dịch thì cần, mà thường do quan địa phương tự bổ nhiệm.
Ban đầu cũng ai quản việc, Liễu Thông phán mắt nhắm mắt mở cho qua, Hạ Lan Từ thậm chí còn quản lý cả phòng ký áp trong phủ, văn thư giao dịch đều qua tay nàng.
Sau khi bận rộn xong, Hạ Lan Từ nghĩ đến chuyện chút đồ ăn thêm.
Món thịt nướng quả thật ngon, nàng nhờ Thanh Diệp tìm hương liệu tương tự và quả ô liu xanh, đó mua thịt dê, hỏi thăm một mẹo với mấy nữ đầu bếp trong phủ xắn tay áo lên đeo tạp đề nấu bếp, bận rộn trong nhà bếp phía phủ nha.
Nàng xử lý phần thịt xong, dùng xiên sắt xiên lên, dựng giá lên nướng lửa than.
Chẳng mấy chốc, hương thơm lan tỏa khắp hậu viện phủ quan, Hạ Lan Từ bên bếp lửa, sưởi ấm đôi tay đỏ, Sương Chi phụ giúp nàng cũng bất giác đưa tay lau nước miếng, nét mặt tràn đầy mong chờ hỏi: “Không cô gia khi nào mới về?”
Hạ Lan Từ dựa thời gian của mấy ngày thầm tính: “Chắc giờ Dậu hoặc giờ Hợi gì đó.”
Nàng đưa cho Sương Chi một xiên thịt nướng chín, nghĩ bụng lẽ còn kịp nướng thêm vài lượt nữa, thử xem ăn cũng chẳng hề gì.
Lúc gió yên, tiết trời cũng quá lạnh, nàng mặc bộ váy áo dày dặn, cơ thể lửa sưởi ấm, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên ngắm mây trôi qua bầu trời chút u ám, lòng nàng cũng bình yên đến lạ, một cảm giác vui vẻ nhẹ nhàng như thể đang trộm nửa ngày thanh nhàn, thậm chí nàng còn vươn vai tựa đó nghỉ ngơi.
Tiểu biểu Chu Ninh An ngửi thấy mùi thơm theo đến: “Wow, biểu tẩu, thể nếm thử ?”
Thi thoảng cũng theo Lục Vô Ưu bờ sông xem xét, nhưng phần lớn thời gian sắp xếp sách, là biểu của Lục Trạng nguyên, ngay lập tức ít tú tài xung phong tự nguyện đến giảng giải kinh văn, nhưng bản nhóc lẽ cũng mấy vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-271.html.]
Hạ Lan Từ dời chỗ nhường cho một trống, thành thật : “ mà đầu nướng, chắc mùi vị ngon .”
Chu Ninh An lập tức xuống, đưa tay lấy xiên thịt: “Ôi, nóng quá! Phù phù…” Cậu nhóc vội chạm tay dái tai, cặp mắt đảo quanh khắp một lượt, đó lấy khăn lau bàn nhấc xiên thịt lên, thổi miếng thịt cho nguội bớt, chẳng mấy chốc ăn đến mỡ chảy đầy miệng, còn tấm tắc khen ngợi: “Ngon quá! Biểu tẩu thật là khiêm tốn!”
“… Đệ chắc chắn là ngon chứ?”
“Tất nhiên !” Chu Ninh An nhai ngồm ngoàm : “Biểu ca thật là hạnh phúc, là đừng để phần cho nữa.”
Hạ Lan Từ: “…?”
“Đệ đang tuổi ăn tuổi lớn, bao nhiêu ăn bấy nhiêu! Dù cũng lớn , chắc cũng cần…”
Hạ Lan Từ cong môi : “Đệ quả thật là biểu ruột.”
“Còn , nhưng giỏi giả vờ như biểu ca, tẩu lúc mới đến phủ nhà , khi đó gọi là công tử phong độ ngời ngời, ôn hòa nhã nhặn bao, khiến các nữ quyến trong phủ say mê, còn tưởng xuất bần hàn học hành vất vả, giấu đuôi lớn kỹ lắm, …”
Lục Vô Ưu bước cửa chính ngửi thấy mùi thơm nức của thịt nướng, đó thấy ngay một tràng những lời bôi nhọ , dứt khoát xách cổ tiểu quỷ miệng bóng nhoáng đầy mỡ quăng ngoài.
Cô nương xinh vẫn còn bày vẻ mặt vô tội bên cạnh bếp than xoay xiên thịt, hỏi : “Chàng nếm thử ?”
Vạt váy của nàng trải mặt đất, đôi chân dài thon thả co , dù là mùa đông hình nàng vẫn đầy quyến rũ đến mê .
Lục Vô Ưu chợt một khoảnh khắc ngẩn ngơ, rõ Hạ Lan Từ rốt cuộc nếm thử thứ gì.
May , nhanh chóng tỉnh táo , : “Đợi quần áo .” Hạ Lan Từ gật đầu đáp khẽ: “Ừm.”
Lục Vô Ưu từ bờ đê trở về, giày bám đầy đất cát, vạt áo màu sẫm cũng dính vài vết bẩn mang theo dáng vẻ mệt mỏi phong trần. Gần đây luôn như , mỗi khi thật sự vất vả thì sẽ dẫn nàng theo.
Đợi Lục Vô Ưu quần áo xong, rửa sạch tay mới xuống, Hạ Lan Từ vẫn trông thảnh thơi, một tay chống bên má chờ thưởng thức.
Lục Vô Ưu nhai nuốt xong mới : “Nàng học lén cũng nhanh quá đấy.”
Hạ Lan Từ cong môi mỉm , cặp mắt xinh cũng lấp lánh theo: “Bởi vì còn…” Nàng nghĩ ngợi một lát mới : “… khá thông minh nữa.”
Lục Vô Ưu nàng, khẽ : “… Sao tự nhiên nàng đắc ý như chứ.”
Hạ Lan Từ buông tay xuống, vuốt làn váy: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy, thể nhiều thứ, đây cũng từng nghĩ tới.”
Cứ như thể nếu thật sự gì, nàng đều thể .
Lục Vô Ưu lau tay, bình thản : “Đó là vì đây nàng cơ hội thôi, chứ nàng thể. Thế đạo cũng chẳng công bằng gì, nhiều chuyện từ khi sinh định sẵn . Tiêu Nam Tuân nếu xuất Hoàng gia, còn chẳng thèm để mắt. Nhà nghèo chỉ thể học tập phấn đấu ngừng, còn con cháu quyền quý thì thẳng tay phong tước, chẳng lý lẽ gì cả. ít vẫn còn đường khoa cử, đó là lý do thích nó, chỉ cần đủ cố gắng, thêm năng lực thì thể đổi phận. mà…” Hắn dừng , thả tay xuống: “Đối với nữ nhân thì như . Khi ở thư viện Giang Lưu, ít học thức bằng nàng giờ đều lượt đỗ Cử nhân, còn quan. Dù quyền thế như Tầm Dương Trưởng Công chúa thể ảnh hưởng đến Thái tử, nhưng chuyện triều chính vẫn tiện trực tiếp can thiệp mà cần nhờ khác giúp đỡ, huống chi là các nữ nhân khác.”
Hạ Lan Từ xong nhất thời ngẩn .