PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 273
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:35:29
Lượt xem: 69
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Vô Ưu bên bận rộn chuyện khơi thông dòng sông tu sửa đê điều, bên tiếp tục trừ khử bọn cướp. Bang Thương Sơn đạp đổ phần lớn, nhưng vẫn còn hai bang phái địa phương khác.
Ngày tới bang Nghĩa Dũng, xe ngựa, gần như đơn độc tiến trong.
Hạ Lan Từ yên tâm nên cùng , nhưng chỉ trong xe ngựa chờ bên ngoài cổng trại.
“Hai nước giao binh, g.i.ế.c sứ giả. Ta đủ thành ý, cho dù đàm phán thành cũng đến nỗi động thủ. Nếu thật sự động thủ…”
Giọng Lục Vô Ưu bình thản như thường: “Cũng chắc sẽ thua.” Hạ Lan Từ: “…?”
“Cha năm đó đánh liền ba ngày ba đêm còn ngã, cố chống đỡ một hai ngày chắc cũng vấn đề gì.”
Nói xong vén vạt áo quan bước xuống xe ngựa.
So với cổng trại thô kệch xí của bang Thương Sơn, bang Nghĩa Dũng trông khá bài bản hình dáng hơn, cổng canh gác, còn tuần tra, gần như một tòa thành nhỏ.
Lục Vô Ưu mang theo một tùy tùng nào, hình cao lớn, áo mũ chỉnh tề, từng sợi tóc đều ngay ngắn, bộ quan bào màu xanh nhạt khiến như ngọc sừng sững, phong thái phi phàm, ánh mắt trầm , mang theo khí thế khiến khỏi tin phục, nhưng càng thêm trầm tĩnh.
Trong khoảnh khắc đó, so với Trạng nguyên lang xuân phong đắc ý của đây, ít nhiều cũng khác biệt.
Hạ Lan Từ nhất thời ngẩn ngơ.
Sau khi thông báo, Lục Vô Ưu dẫn trong. Bang chủ bang Nghĩa Dũng là một nam tử nho nhã mặc thanh sam, bên cạnh là quân sư của , cũng mặc đồ mang dáng vẻ nho sinh.
Trước khi Lục Vô Ưu kịp rõ ý đồ đến đây, hai họ tiến đến hành lễ với Lục Vô Ưu: “Lục đại nhân cao cả, vì dân xin nguyện, tại hạ nơi biên cương cũng danh.”
Lục Vô Ưu đáp lễ : “Không dám nhận.”
“Ngài từ Kinh thành đến, vốn tưởng ngài sẽ chán nản tinh thần sa sút, ngờ đến Hoảng Châu vẫn giữ chí hướng cao xa, ở phủ Tùy Nguyên vẫn một lòng vì dân, quả thật khiến chúng kính phục. Hôm nay còn mạo hiểm một đến đây, là vì chuyện gì?”
Những lời khách sáo như thế Lục Vô Ưu giỏi ứng phó nhất, nhưng thể chuyện vẫn đỡ phiền phức hơn nhiều. Sau một hồi những lời khách sáo xong, bắt đầu chuyện chính.
Từ kế hoạch khai thông đường sông và xây sửa đê điều đến việc thông thương buôn bán, khai khẩn đất hoang, chỉnh đốn phong tục, khai mở dân trí, miếng
bánh vẽ còn to hơn cả lúc đòi tiền; tất nhiên trong tình hình , bọn cướp cũng bất lợi cho sự phát triển của Hoảng Châu. Lục Vô Ưu cũng chỉ cho bọn họ con đường đầu hàng quy phục.
Hai xong cũng ngẩn , ngờ dã tâm của Lục Vô Ưu lớn như , hơn nữa thật sự chút vẻ mất mát nào của giáng chức, ngược như thăng chức đang bộc lộ tài năng lớn.
Bang chủ bang Nghĩa Dũng suy nghĩ một lúc : “Chuyện vẫn cần bàn bạc với các trong bang, thể tự tiện quyết định, vẫn mong Lục đại nhân thứ . Tuy nhiên, tại hạ sẽ đích đến phủ nha Tùy Nguyên thăm hỏi, cần phiền Lục đại nhân đích đến đây nữa.”
Cho nên mới ăn học mới dễ việc hơn.
Lục Vô Ưu đang suy nghĩ, chợt vị quân sư : “Tiếc là hiện tại thời loạn thế, thực sự đáng tiếc cho Lục đại nhân.”
Ánh mắt Lục Vô Ưu khẽ nheo , hiểu ý tứ trong câu chữ của quân sư, chỉ mỉm : “Thời thế bình yên, dân chúng luôn sống hơn thời loạn, hơn nữa theo như thấy, tuy hai vị tổ chức bang phái tệ, nhưng chiếm cứ một vùng trong loạn thế, e rằng vẫn còn nhiều thiếu sót.”
Quân sư cũng : “Cho nên tại hạ mới tiếc cho Lục đại nhân, ngài dũng mưu, nhưng gặp hôn quân nên ẩn nơi . Nếu là loạn thế, chắc …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-273.html.]
Y đến đó thì khựng .
Lục Vô Ưu phì : “Dã tâm của các cũng nhỏ, nhưng tạm thời ý định đó, mấy thứ đó thực sự phiền phức. Hơn nữa vua thật ràng buộc còn hơn thần, vai gánh vác quá nhiều, cao quá lạnh dễ thành kẻ cô độc, sống như thế quá mệt mỏi.”
Hạ Lan Từ thấp thỏm chờ đợi bên ngoài, nàng sợ Lục Vô Ưu g.i.ế.c chóc một đường để lao , đến lúc đó nàng còn tính toán đường chạy trốn, thể để liên lụy đến Lục Vô Ưu.
Đang lúc suy nghĩ, nàng chợt thấy cung kính tiễn ngoài, trong tay còn xách theo hai con cá.
Đợi đến gần, Hạ Lan Từ mới vén màn xe thò đầu , thắc mắc hỏi: “Đây là gì ?”
Lục Vô Ưu tỏ ghét bỏ: “Đặc sản cá muối phơi khô của Hoảng Châu, là ngại để tay về cho nên tặng cho một ít đồ.”
Hạ Lan Từ im lặng một lúc hỏi: “Mọi chuyện thế nào?”
“Cũng coi như thuận lợi.” Lục Vô Ưu đưa con cá bốc mùi tanh nồng mặn chát cho khác mới lên xe, hạ giọng : “Chỉ là khi còn xúi giục
tạo phản.”
Hạ Lan Từ: “…???”
Lục Vô Ưu nàng chăm chú, hỏi: “Nàng Hoàng hậu ?”
Hạ Lan Từ vội vàng lắc đầu, vẻ mặt hoảng hốt nắm lấy vai Lục Vô Ưu, : “Chàng bình tĩnh một chút.”
Lục Vô Ưu vỗ vỗ cánh tay nàng, hiệu cho nàng yên tâm: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi. Yên tâm, từ chối , chỉ với mấy nghìn của bọn họ đừng là lên Kinh, chỉ cần Tổng binh Hoảng Châu thực sự xuất binh diệt trừ, bọn họ cũng chống cự nổi, chỉ là vì bận đề phòng Bắc Địch, rảnh tay xử lý họ mà thôi.”
Hạ Lan Từ híp mắt : “Nhìn giống như từng cân nhắc đến điều đó quá .”
Dù thì việc mấy lời đại nghịch bất đạo cũng ngày một ngày hai.
Lục Vô Ưu đáp: “Thì cũng suy nghĩ qua thôi, nếu như cách tạo phản trong hòa bình, cũng thể… Đương nhiên bây giờ quốc thái dân an, coi như bỏ . Tiêu Hoài Trác dù thù riêng giáng chức đẩy đến nơi , nhưng chỉ dựa việc cha nàng thể quan nhiều năm như , ông cũng đến mức là hôn quân. nếu Tiêu Nam Tuân lên ngôi thì chắc… gia tộc Lệ thị lớn mới là tai họa, đến lúc đó cả thiên hạ sẽ biến thành mảnh đất Ích Châu của .”
Hạ Lan Từ cũng cúi đầu trầm tư một lúc.
“Nếu thật sự như …” Hạ Lan Từ chậm rãi : “Hắn còn ý với , ám sát cũng .”
“…???”
Lục Vô Ưu nhếch môi, vẻ mặt đầy lí trí: “Ta khuyên nàng cũng nên bình tĩnh một chút.”
Hạ Lan Từ dùng chính lời của đáp : “Chỉ là suy nghĩ thôi! Ta việc chừng còn dễ dàng hơn việc của đấy.”
Lục Vô Ưu hiếm khi phản bác, chỉ xoa đầu nàng khẽ: “Chúng vẫn nên sống yên bình qua ngày thì hơn, con trai còn đang ở nhà đợi nàng về món lẩu đấy. À đúng , con cá khô để cho nó luôn , đang tuổi ăn tuổi lớn mà.”
Hạ Lan Từ: “…”
Có cần cha một cách tự nhiên như ?