PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:41:50
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Lan Từ sợ đến hồn vía lên mây.
Không sợ vì nàng và Lục Vô Ưu hôn suýt Hoa Vị Linh đẩy cửa bước thấy, mà là vì những lời của Lục Vô Ưu.
Bây giờ nghĩ , nàng vẫn cảm thấy hổ và bẽ mặt đến mức khiến tay chân co rúm .
Mặc dù Lục Vô Ưu thường kiêng dè gì khi chuyện riêng với nàng, nàng cũng từng để tâm, nhưng giờ đây chẳng tại khi suy nghĩ tới, trong lòng nàng cũng dần một giọng vang lên:
— Thật những lời cũng sai.
Hôn là việc mà nàng thích, thậm chí cả những việc thích hợp , những hành động cơ thể thể kiểm soát cũng khiến nàng thích.
Nếu thích thì nàng sẽ cảm thấy thể chấp nhận cứ từng bước từng bước phá vỡ giới hạn như .
Nàng buộc nỗ lực loại bỏ tạp niệm khi bận rộn với công việc của thư viện.
Sau khi trao đổi với Đề học, mua nhà, lo liệu việc thuê phu tử, đầu bếp và tạp dịch thỏa, ngoài ba cuốn “Tam Tự Kinh”, “Bách Gia Tính”, “Thiên Tự Văn” , còn một lô sách “Ấu Học Quỳnh Lâm” in mới nhưng về đến. Hạ Lan Từ tranh thủ thời gian cẩn thận thêm một chú giải đơn giản để dễ hơn.
Để kiểm tra hiệu quả, nàng còn nhờ Chu Ninh An thử một lượt. Chu Ninh An ngán ngẩm: “… Đệ thực sự sách!” Hạ Lan Từ buồn bực: “Đệ thực sự là biểu ruột đó ?”
Chu Ninh An mạnh miệng: “Cha sinh con trời sinh tính mà! Đệ thích sách thì gì lạ chứ!”
Hoa Vị Linh nhiệt tình giúp nàng thử, còn hăng hái lấy cuốn thoại bản nàng yêu thích gần đây đưa cho Hạ Lan Từ: “Tẩu tẩu, tẩu thật sự cân nhắc đến việc thoại bản ? Muội thấy loại thú vị hơn nhiều.”
Hạ Lan Từ kiên quyết lắc đầu, hỏi ngược nàng : “Mấy ngày qua Mộ Lăng thế nào ?”
Hoa Vị Linh đáp: “Huynh , bình thường thôi, ăn ngủ , vết thương tay cũng lành !”
, vốn chỉ là hai vết xước nhỏ.
Hạ Lan Từ nghĩ ngợi hỏi: “Vậy … thấy thế nào?”
Hoa Vị Linh chút khó hiểu: “Là bạn của mà. Muội nhiều bạn lắm, nhưng… lẽ là xui xẻo nhất. Tẩu tẩu chắc nhận , chắc là đây thường thương nên giờ mới lành nhanh như .”
Hạ Lan Từ xong mới yên tâm phần nào.
Cuối cùng nàng mới lướt mắt sang Lục Vô Ưu đang thảnh thơi trong sân pha , khóe mắt nhướng lên, vẻ mặt như như với nàng: “Sao nàng nhờ thử?”
Hạ Lan Từ chỉ cảm thấy cảm giác mất tự nhiên cuồn cuộn lên trong đầu, ngay cả việc mặt cũng dám, liền che giấu: “Chàng cũng tác dụng.”
Lục Vô Ưu xoay xoay chén bằng sứ trắng trong tay, đáy mắt nhạt màu như lấp lánh ánh sáng: “Nàng đưa , tác dụng?”
Hạ Lan Từ : “Đừng bừa nữa, việc đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-287.html.]
Lục Vô Ưu : “Từ Từ, dạo gần đây nàng thẹn thùng nhiều hơn .”
Hạ Lan Từ vẫn , ôm tập sách trong tay, nhẹ giọng đáp: “Đừng quấy rối nữa.”
Lục Vô Ưu khẽ: “Được thôi, nàng đây hôn một cái, sẽ phiền nàng nữa.”
Hạ Lan Từ: “…”
Cuộc sống trôi qua thật sự yên bình, chỉ là nàng vẫn ít nhiều lo lắng về chuyện của Mộ Lăng.
ai ngờ rằng, khi y đưa quyết định, ngoài thành Nguyên Hương xảy chuyện .
***
Trong cung cấm.
Thuận Đế vẫn thượng triều, chỉ giường bệnh những công văn do Nội các trình lên, ngay cả tấu chương buộc tội và can gián cũng để sang một bên.
Người chăm sóc bên cạnh là một cung phi dịu dàng khiêm tốn, dung mạo kiều diễm dịu dàng như nước, còn mang theo khí chất văn nhã nhàn nhạt, đó là vị Lệ Phi sủng ái nhất hậu cung, mà là mẫu phi của Tam Hoàng tử, Kính Phi.
Xuất của bà cao hơn Lệ Phi, trong tự nhiên một sự kính cẩn và điềm tĩnh như quan tâm thiệt hơn bên ngoài.
Thuận Đế hài lòng với sự ngoan ngoãn của Kính Phi, ông xoa trán bảo Kính Phi công văn cho .
Vì những tấu chương buộc tội gần đây, càng ngày ông càng nhẫn nại, phạt cũng phạt, mắng cũng mắng, triều thần vẫn hùng hồn lý lẽ dâng sớ yêu cầu ông sớm ngày lập quốc bản, hơn nữa còn ngừng chỉ những hành vi tội ác của Bình Giang Bá ngày .
Dường như chỉ phế bỏ tước vị, tịch thu tài sản vẫn thể khiến họ hài lòng.
Thuận Đế cố nhẫn nhịn xem hai bản tấu chương, xem xong cảm thấy tức giận, ông yêu chiều Lệ Phi là thật, nhưng hồ đồ đến mức yêu ai yêu cả đường , ông vẫn luôn ca ca của Lệ Phi nên , nhưng ngờ gã nhiều việc ác đến như .
Đổi là khác lẽ ông trực tiếp định tội đưa binh đến nhà khám xét , chỉ là vì tình nghĩa phu thê nhiều năm, mà ông vẫn luôn mềm lòng Lệ Phi.
Lệ Phi nức nở, ông nhớ đến những năm đó ở chùa Thanh Tuyền, bà từng chịu đựng bao lời chỉ trích, ngậm đắng nuốt cay bao khổ cực, bất kể ai truy hỏi cũng chịu cha đứa bé là ai. Đợi đến đêm khuya thanh vắng, bà mới rúc lòng ôm lấy thắt lưng ông, nở nụ dịu dàng : “Chỉ cần Điện hạ nhớ đến là đủ .”
Ông để Đại Hoàng tử đoạt quyền, nhưng nên đối mặt với áp lực của quần thần mà lập Nhị Hoàng tử thành một vấn đề khác.
Ban đầu lẽ còn chút khả năng, dù cả hai đều là thứ tử.
hiện tại khi kinh qua vụ án Ích Châu, đức hạnh của Đại Hoàng tử tán thưởng, trong khi Nhị Hoàng tử ngày càng lạnh nhạt, lời gièm pha dấy lên ngừng. Mặc dù ông cố ý ban thưởng, dùng ân sủng của Đế vương để cân bằng thế cục giữa đôi bên, nhưng dường như chẳng mấy hiệu quả.
Hơn nữa, chuyện quả thực khiến ông thấy thất vọng, những khiến ông mất mặt mà tòa Thăng Tiên Lâu vốn đang xây dựng thuận lợi cũng bỏ dở. Ngay cả khi Lệ Phi mang thai, ông cũng quá vui mừng, chỉ nhớ ánh mắt bà ông vẫn đầy bất an, mang theo vẻ mặt cầu xin cùng đôi mắt còn đỏ hoe.
Thuận Đế vẫn còn nhớ năm đó, khi đầu tiên Lệ Phi mang thai ở chùa Thanh Tuyền, ông vui mừng khôn xiết, an ủi bà yên tâm dưỡng thai, hứa hẹn sẽ đón bà cung một cách vinh quang, hưởng sủng ái cả đời.
Chớp mắt qua nhiều năm như .