PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 300

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:47:42
Lượt xem: 59

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lan Từ quả thật hổ, nhưng cũng thể trách nàng , đây là bản năng mà nàng hình thành từ khi sinh cho đến giờ, bao nhiêu năm qua vẫn .

Tuy nhiên, những suy nghĩ lặp lặp đó là vô ích.

Nàng chỉ im lặng trong giây lát, thầm động viên trong lòng thản nhiên gật đầu : “Có đấy.”

Lục Vô Ưu ngẩn , bất ngờ nhưng đó mỉm hỏi: “Muốn gì?”

Hạ Lan Từ cúi đầu, chuyện xảy gần đây lượt hiện lên trong tâm trí nàng, bất kể là Lục Vô Ưu thành lầu xa xăm về phía doanh trại quân địch, là Lục Vô Ưu khi ám sát trở về với vết thương nặng và sắc mặt tái nhợt, thậm chí ngay cả lúc khi vẫn mỉm nhẹ nhàng, dáng vẻ của một Lục Vô Ưu đắn thong dong như thể chuyện gì xảy .

Nàng ngẩng đầu lên .

Ánh mắt chăm chú và dò xét của nàng Lục Vô Ưu ngứa ngáy trong lòng, lúc đây chỉ tiến gần hơn để ngửi lấy mùi hương nàng, để một nụ hôn đôi môi của nàng, nhưng nàng sẽ gì nên kiên nhẫn chờ đợi.

Có vẻ như cả đời , sự kiên nhẫn nhất và thiếu kiên nhẫn nhất của đều dành cho nàng.

Giữa khuôn viên phủ nha trồng một cây cổ thụ, lúc họ đến chỉ là những chạc cây khẳng khiu, trông như đang ngã chỏng tứ phía. hiện giờ xuân, những chồi non và lá non bắt đầu vực dậy nảy lên những cành nâu sậm, một màu xanh tươi mát lan tỏa khắp nơi.

Ngón tay của Hạ Lan Từ nhẹ nhàng co duỗi ống tay áo, lặp lặp mấy mới : “Ta nghĩ rằng điều và điều với là giống .”

Nụ của Lục Vô Ưu lan rộng môi, : “Cách quá lươn lẹo, còn gì nữa ?”

Hạ Lan Từ chút hài lòng: “Lươn lẹo chỗ nào, chẳng lẽ thẳng…”

Lục Vô Ưu đáp: “Sao ? Mỗi đều thẳng mà.”

Hạ Lan Từ trừng mắt , nàng bắt đầu bực : “Ta cũng !”

Lục Vô Ưu : “Nàng bắt đầu thẳng thắn hơn đó, chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi, khó lắm … Ta thể cho nàng một ví dụ.” Hắn ghé sát tai nàng, thở ấm áp phả bên tai, thì thầm bằng chất giọng

trầm thấp mê : “Ví dụ như hiện tại nàng, nhấm nháp từng chút từ ngoài trong, hết đến khác.”

Hạ Lan Từ: “…!”

Lục Vô Ưu xong lập tức nhích giả vờ nghiêm túc nàng, gợi ý: “Đại khái là như , nàng thể học theo.”

Hạ Lan Từ: “…”

Sao nàng cảm giác rằng xong một câu cao siêu, Lục Vô Ưu liền đáp một câu cao siêu hơn. Hắn giới hạn ?

Hạ Lan Từ há miệng ngập ngừng một lúc lâu chợt : “ vết thương của …”

Lục Vô Ưu thản nhiên đáp lời: “Không cả.”

Hạ Lan Từ phản đối: “Không ! Vị Linh hồi phục nhanh nhưng vẫn cần một thời gian nữa mới khỏe mạnh, hơn nữa… để vết thương rách miệng nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-300.html.]

Nàng dường như lo lắng hẳn lên.

Lục Vô Ưu dùng ngón tay gõ nhẹ mũi, trầm ngâm mỉm : “Vậy nàng thể tự di chuyển.”

Hạ Lan Từ: “…?”

Lục Vô Ưu bổ sung: “Ngồi lên đây, đừng chạm vết thương của . Ngoài còn một tin vui nữa với nàng, giường của chúng cuối cùng cũng mới .”

Hạ Lan Từ mấp máy môi, vành tai dần dần đỏ ửng lên, khẽ : “… Vậy, để thử.”

Lục Vô Ưu ngẩn : “…” Thật sự thể ?

***

Suy cho cùng bên Bắc Địch cũng mất một vị Vương tử, bọn họ vẫn cử tới để thể hiện rằng, dù đúng là Sát Can tự gieo gió gặt bão, Bắc Địch Vương vốn ý định phái binh xử lý kẻ phản nghịch — điều vẫn cần ông xác minh thêm — nhưng đầu thì vẫn trả về cho ông .

Lục Vô Ưu mở cổng thành, đích giao thủ cấp. Hạ Lan Từ đợi phía .

Người đến nhận thủ cấp của Sát Can là một gương mặt quen thuộc — chính là vị Lạc Thần Vương tử , cưỡi con ngựa mà ngày xưa Hạ Lan Từ từng thích, kéo dây cương tiến đến để nhận lấy đầu của trưởng cùng

cha khác . Bắc Địch Vương đến mười mấy con trai, phần lớn đều khác nên giữa họ cũng chẳng nhiều tình cảm gì.

Kỳ lạ là, khi Hạ Lan Từ con ngựa đó, nàng chẳng còn cảm giác gì nữa.

Giống như thứ mà nàng từng khao khát, bây giờ .

Hạ Lan Từ còn để tâm, nhưng Lục Vô Ưu vẫn để bụng, cử đưa thủ cấp còn giả lả : “Nếu Tiểu Vương tử vẫn so tài, tại hạ sẵn sàng tiếp chiêu bất cứ lúc nào.”

Ngày đó, dạy dỗ tên Tiểu Vương tử điều một trận.

Lạc Thần ngẩng đầu về phía Hạ Lan Từ ở đằng xa dời ánh mắt , đáp lời: “Không cần , việc đó từng xin .”

Trên gương mặt của Hạ Lan Từ giờ đây tràn ngập vẻ thư thái rõ ràng, còn sự gò bó như lúc ở Kinh thành.

Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ lượt xử lý chuyện lặt vặt phía gần xong. Hoa Vị Linh thèm ăn, thế là họ nấu món lẩu thịt dê nữa.

Chu Ninh An cực khổ học thuộc hai bài văn, cuối cùng cũng xuống bên nồi đồng, nhóc lật đật dùng đũa khuấy nước chấm, Hoa Vị Linh đang nhúng thịt bỗng nhớ : “Huynh ?”

Lục Vô Ưu đáp: “Ừm.”

Sau đó gắp cho Hạ Lan Từ một miếng thịt.

Hạ Lan Từ cũng gắp cho Lục Vô Ưu một miếng. Lục Vô Ưu tất nhiên sẽ chịu yếu thế.

Hoa Vị Linh ở đối diện nhai thịt : “Mặc dù vui vì tình cảm của hai , nhưng hai đừng chỉ lo gắp cho , mỗi ăn một miếng ?”

Hạ Lan Từ ho khan một tiếng: “… Được, .” Lục Vô Ưu : “Ăn đây.”

Loading...