PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 316

Cập nhật lúc: 2024-12-14 13:58:50
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc Lục Vô Ưu bước địa lao, thấy bóng dáng một nữ tử vội vã ngoài.

Với thị lực và trí nhớ phi thường của , nhận đó là tiểu thư phủ An Định Bá từng hôn ước với Tiêu Nam Tuân. Không nàng tốn bao công sức để đây, bởi lẽ khi rời khỏi hành cung Trường Ung, việc gặp Tiêu Nam Tuân sẽ càng khó khăn hơn, đôi vai nàng run rẩy bước vội trông yếu đuối.

Chỉ liếc qua một thoáng, Lục Vô Ưu cất bước xuống.

Địa lao giam giữ những trong Hoàng quốc thích phạm tội, đến nỗi ẩm thấp lạnh lẽo, thậm chí thoạt chỉ như một gian phòng hẻo lánh trong cung, thế nhưng bên trong thực sự thảm hại.

Tiêu Nam Tuân cũng thấy Lục Vô Ưu.

Hắn sang một bộ thường phục sạch sẽ, màu nhạt thanh nhã tôn lên dáng vẻ phong lưu của vị Trạng nguyên trẻ tuổi, nổi bật sự cao quý thanh tao, ngay cả khóe môi còn vương nụ , trông như một công tử phong độ khiến bao thiếu nữ thầm thương trộm nhớ.

So với Tiêu Nam Tuân chật vật lúc bấy giờ, sự đối lập càng rõ rệt.

Chỉ cách một cánh cửa, một thê thảm như chó nhà tang, một cao quý như ánh trăng sáng ngời.

… Tiêu Nam Tuân từ đến giờ từng để mắt.

Trong mắt Tiêu Nam Tuân, phận của cả hai cách biệt một trời một vực. Nếu như cần cố kỵ, chỉ cần động một ngón tay cũng thể bóp c.h.ế.t Lục Vô Ưu.

Thế nhưng nghĩ , Tiêu Nam Tuân cũng từng phái ám sát , cũng từng gây khó dễ và hãm hại . Người từng trọng thương, từng bỏ tù, từng giáng chức, thậm chí lúc ở địa phương còn chèn ép. Vậy mà vẫn ngoan cường đến mức .

Chẳng trách Phụ hoàng của từng bảo đừng động . Tiêu Nam Tuân hừ một tiếng, phát tiếng khẩy.

Chợt Lục Vô Ưu mở lời: “Xem vị tiểu thư đến gặp ngươi cũng chẳng ngươi đổi gì.”

Tiêu Nam Tuân im lặng đáp.

“Ta còn tưởng ngươi sẽ hối hận chứ, dường như nàng thật lòng tình ý với ngươi mà. Nếu ngươi giở thói lòng lang sói mà thật tâm thật ý đối xử với nàng , lẽ sẽ đến mức thê thảm như bây giờ, ngươi bây giờ thật đáng thương.”

Tiêu Nam Tuân lạnh lùng : “Không cần ngươi thương hại.”

Lục Vô Ưu nhếch miệng : “Ta cũng đến để thương hại ngươi, đây là kết cục ngươi tự chuốc lấy. Ta chỉ đến để bày tỏ lòng cảm kích của , nếu nhờ những âm mưu toan tính của ngươi, chừng bây giờ còn cưới vợ…”

Tiêu Nam Tuân thấy bước từng bước xuống bậc thang, nụ môi ngày càng sâu.

“… Trước khi lấy vợ, thực sự ngờ rằng thành là một việc vui sướng đến .”

Lục Vô Ưu vốn luôn nho nhã, khi giảng bài cũng khiêm tốn và giữ lễ, mặc dù Tiêu Nam Tuân tìm đủ cách gây sự mạo phạm , cũng từng nổi giận mà luôn giữ thái độ nhã nhặn. giờ đây, từng lời từng chữ của khiến khác kích động bóp c.h.ế.t ngay lập tức.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-316.html.]

Lục Vô Ưu bước từng bước đến gần, nhướn mắt cúi xuống Tiêu Nam Tuân, mặt vẫn nở nụ nhưng giọng điệu rét buốt: “ vẫn hy vọng rằng, kiếp Nhị Điện hạ đừng nhớ thương đến vợ nữa.”

***

Đại quân cứu giá từ ba đại doanh ngoài thành đến chậm, nhưng loạn đảng cũng tiêu diệt sạch sẽ. Sự việc diễn ầm ĩ đến mức , cuộc săn b.ắ.n ở bãi săn Trường Ung đương nhiên thể tiếp tục nữa.

Thái y viện bận rộn đến mức chân chạm đất, các triều thần còn hồn cũng mong ngóng trở về Kinh thành càng sớm càng , huống hồ Thuận Đế băng hà, Tân Đế kế vị, từ quốc tang đến đại điển đăng cơ đều nhiều việc cần lo liệu.

Hạ Lan Từ nghĩ, lẽ duy nhất cảm thấy tiếc nuối là Hoa Vị Linh.

Nàng thực lòng chờ mong cuộc săn b.ắ.n diễn , khi tin lập tức trở về Kinh thành, sự thất vọng lộ rõ gương mặt, chỉ cúi đầu lẩm bẩm: “Dù giang hồ võ lâm chúng náo loạn thế nào, đại hội Vấn Kiếm vẫn tổ chức bình thường đó thôi.”

Hạ Lan Từ chỉ đành an ủi: “Lần còn cơ hội nữa mà.”

Nàng theo đoàn trở về Kinh, về đến Kinh thành mới gặp Lục Vô Ưu, phong trần mệt mỏi, dường như bận rộn ngơi nghỉ.

Hạ Lan Từ hỏi trọng tâm: “Có việc gì ngoài ý ?”

Lục Vô Ưu đáp: “Không gì, chỉ là một việc vặt. Những liên quan đến Đông Cung ngày giờ đều tới bái kiến, Mộ Lăng ứng phó mệt mỏi nên gọi đến giúp đỡ.”

…Thực , Lục Vô Ưu tỏng những ý đồ của đám triều thần trong Kinh thành.

Họ nhân cơ hội đoạt quyền một cách dứt khoát ở hành cung Trường Ung, nhưng Mộ Lăng vẫn căn cơ quá sâu trong triều đường, chân chính nắm giữ quyền hành, e rằng thanh trừ thêm một phen.

“Vậy …”

“Ở đây thêm một thời gian nữa.”

Hạ Lan Từ suy xét: “Vậy bảo Thanh Diệp mua thêm một đồ dùng, trời sắp ấm lên , quần áo cũ cũng đem phơi, để lâu sẽ mùi mốc.

Trước đó trời mưa liên miên cũng thời gian, còn …” Lục Vô Ưu thuận miệng : “Mua đồ mới luôn .”

Hạ Lan Từ trừng mắt: “Nhiều quần áo như phung phí.”

Lục Vô Ưu bất lực: “Đã qua một năm , nàng cũng nên mua thêm đồ mới chứ.”

Hạ Lan Từ nhớ cuộc sống của nàng, : “Ta thường chỉ mua đồ mới khi quần áo cũ mòn.” Thậm chí nàng còn đưa ví dụ: “Quan phục của cha còn vá nữa kìa.”

Lục Vô Ưu : “Quan phục của cũng chỗ vá của nàng .”

“…”

Loading...