PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 323

Cập nhật lúc: 2024-12-14 14:02:40
Lượt xem: 78

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Con đường quan của Lục Vô Ưu hiện giờ thông thoáng xán lạn, gần đây trong triều đình là củ khoai nóng bỏng tay mà ai cũng đến.

Mọi chính là kế nhiệm mà Từ Các lão coi trọng, chỉ đợi tích lũy đủ kinh nghiệm thì việc thăng lên vị trí Thủ phụ nắm giữ quyền hành chỉ là vấn đề thời gian.

Hơn nữa, vị Các thần trẻ tuổi Hoàng cung chút e dè, ngay cả Cung Càn Thanh của Hi Đế cũng thể tự do , thậm chí còn thấy hai ở trong đó tranh luận, khiến đám thái giám quỳ bên ngoài sợ hãi dám thở mạnh.

Dĩ nhiên, điều thể cũng là do Tân Đế tuyển chọn tú nữ, đến nay hậu cung vẫn còn trống trải, chỉ còn cung nữ và các phi tần của Tiên Đế.

Lúc , Hi Đế uể oải đưa bản tấu chương phê duyệt cho Đổng công công, đồng thời tiện tay ném tấu sớ xin lập Hậu thùng rác, đó ngẩng đầu vị Các thần trẻ tuổi kiêm Lễ bộ Thị lang đang xử lý đống tấu chương mặt.

Bỗng nhiên, Hi Đế lên tiếng: “Lục khanh, khanh Quốc cữu ?”

(*)Quốc cữu: ca ca của Hoàng hậu

Lục Vô Ưu ngẩng đầu: “Thần lấy hổ thẹn.”

Hi Đế tiếp: “Nàng sẽ đến đây, đợi ba tháng .”

Lục Vô Ưu đáp: “Đó là điều bình thường, nay luôn như .”

Hi Đế thở dài một : “Khanh thật sự suy nghĩ ? Chỉ cần treo một cái danh thôi cũng .”

Lục Vô Ưu giọng điệu cứng nhắc, như học thuộc lòng: “Nếu Bệ hạ cứ khăng khăng như , thần chỉ thể xin về hưu sớm để khỏi chịu nỗi nhục .”

Hi Đế : “Trẫm đồng ý mở khoa cử nữ tử cho khanh .”

Lục Vô Ưu đáp: “Không thần đang việc Bệ hạ .” Hi Đế : “Đó là bổn phận của thần tử.”

Lục Vô Ưu cũng đáp: “Ở trong cung đặt hết tâm trí cai trị thiên hạ thật cũng là bổn phận của Hoàng Đế.”

Hai đều im lặng, thêm gì nữa.

Một lúc , Hi Đế mới lên tiếng: “Trong Hoàng tộc vẫn còn Hoàng tử Hoàng tôn ? Nếu thực sự thì chọn một đến đây, thoái vị, khanh nhiếp chính… Để hiệp khách giang hồ ?”

Lục Vô Ưu : “Ai Hoàng tử Hoàng tôn phẩm hạnh . Chẳng ngài vẫn thực hiện chính sách mới mà Hiếu Hiền Đế ? Ráng nhẫn nhịn thêm vài năm nữa . Thiên hạ thái bình, ngài hiệp khách giang hồ cũng yên .”

Hi Đế ngập ngừng : “Nhỡ Vị Linh ở giang hồ gặp khác, nàng động lòng thì ?”

Lục Vô Ưu nhún vai, hờ hững đáp : “Đó là việc thần thể kiểm soát .”

***

Hạ Lan Từ mang theo bánh ngọt từ phủ nhà Diêu Thiên Tuyết về cho Lục Vô Ưu. Nàng quen việc mang điểm tâm đến cho .

Mặc dù việc thích đồ ngọt lan truyền từ , gần đây ai đến phủ viếng thăm cũng mang theo một hộp bánh ngọt, khiến Hạ Lan Từ cảm thấy khó xử vô cùng.

Lục Vô Ưu thì thản nhiên : “Dù họ tặng gì nữa cũng ngon bằng bánh mà phu nhân mang về.”

Hạ Lan Từ: “…”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-323.html.]

chẳng bao lâu , Lục Vô Ưu bắt đầu suy xét một vấn đề khác.

Sau khi thăng chức, trong phủ của họ thêm nhiều , mỗi ngày khách khứa thường xuyên hơn, hơn nữa còn nhiều nho sinh sĩ tử gửi mời xin gặp. Do đó, trong phủ nuôi thêm vài phụ tá, khiến tòa nhà ngày càng chật chội.

Thư phòng của hai cũng còn đủ chỗ nữa. Lục Vô Ưu dự định sẽ mua một căn nhà lớn hơn.

Hạ Lan Từ thấy lưu luyến.

Trong sân, cây mộc lan mà nàng trồng từ nhiều năm nay lớn, cành lá cao vút, những đóa hoa trắng hồng như ngọc điêu khắc đang nở rộ. Khi gió thổi qua, hương thơm ngát tỏa khắp khiến lòng thanh thản.

Sau khi thành , Hạ Lan Từ tốn nhiều công sức chăm chút phủ nhà, từ gốc cây ngọn cỏ đến các món đồ trang trí bày biện trong phủ, tất cả đều do nàng tỉ mỉ chọn lựa tính toán cho thỏa đáng nhất, mỗi món đều nàng đích mua về.

ở Hoảng Châu ba năm về, nhưng khi trở nàng vẫn cảm thấy nơi đầy ắp những kỷ niệm thương.

Mỗi sự kiện, mỗi chuyện xảy giữa nàng và Lục Vô Ưu trong ngôi nhà , dường như vẫn còn hiện lên rõ ràng mắt. Lần đầu tiên hai cùng ăn cơm, đầu tiên ngủ chung giường, nụ hôn đầu tiên khi thành , đầu tiên…

Thời gian thấm thoát trôi qua lâu đến như .

Hạ Lan Từ ngập ngừng : “Nhất định đổi ?”

Lục Vô Ưu chỉ nghĩ trong chốc lát, đáp: “Không đổi cũng . Vậy sẽ mua mấy căn nhà ở xung quanh, đập thông cũng giống thôi, còn thể xây thêm một khu vườn nhỏ, trồng thêm ít hoa cỏ. Sau nếu còn nhặt thêm đứa con nào nữa, chúng cũng chỗ để ở, còn thể…”

Hạ Lan Từ : “…?” Nàng im lặng một lúc, nhỏ: “Chàng tính toán chu thật đó.”

Lục Vô Ưu mỉm : “Không tính toán chu cưới nàng.” Hạ Lan Từ ngước , cảm thấy cũng nên khen ngợi một chút.

“… Đôi khi thật sự cảm thấy thật năng, dường như gì là ?”

Lục Vô Ưu nhoẻn miệng ấm áp: “Tất nhiên năng, chỉ là mỗi việc đều cố gắng hết sức để nhất thể. Khoa cử là , cưới nàng là , quan cũng là , bây giờ cũng như .”

Hạ Lan Từ ngẫm nghĩ cũng thấy đúng.

Xuất của hề liên quan gì đến triều đình, nhưng chỉ vì giấc mộng thuở thiếu thời mà dứt khoát rời nhà học, dựa một chút thế lực nào.

Việc cưới nàng cũng là bất đắc dĩ, nhưng dù hôn nhân, việc nào Lục Vô Ưu cũng thành một cách hảo, việc đều chu đáo chê , đến nỗi Hạ Lan Từ vốn ban đầu còn mang chút thành kiến với , cũng dần dần đổi quan điểm và nỗ lực việc trong khả năng của .

Còn về việc quan thì cần bàn đến.

Hạ Lan Từ suy nghĩ, : “Có vẻ gì nhiều cho .”

Lục Vô Ưu đáp: “Phu nhân , nếu nàng, lẽ hiện giờ tiêu d.a.o tự tại giang hồ .”

Hắn ôm vai nàng, hôn nhẹ lên tóc nàng: “Sau nếu ai hỏi quan thế nào mà như bây giờ, e là trả lời họ rằng: Chỉ cần cưới một phu nhân xinh nghiêng nước nghiêng thành thường xuyên ngấp nghé thì sẽ động lực để tiến bộ mà thôi.”

Hạ Lan Từ ngạc nhiên : “Chàng thật sự sẽ trả lời như ?”

Lục Vô Ưu : “Có gì mà . Ban đầu cưới nàng, vốn nghĩ nhiều như . dần dần… khi bắt đầu rơi lưới tình, mới nhận đủ năng lực. Dù che chở cho nàng, nàng vẫn sống trong sự bất an như chim sợ cành cong, chẳng ngày nào yên . Rõ ràng nàng ở yên trong sân nhà, nhưng ép chấp nhận phận. Ngay cả khi nàng cam tâm, cũng thể nào cam lòng . Ta mong nàng hạnh phúc vui vẻ giống như Vị Linh, thể tự do tự tại điều , chứ lúc nào cũng trói buộc trong thói đời khắc nghiệt .”

Hạ Lan Từ im lặng một hồi, mới : “Vậy còn , hạnh phúc ? Nhớ lúc khỏi ngục, về nhà, còn…”

Nàng chút ngại ngùng.

Loading...