Hạ Lan Từ nhanh chóng chồng các bát thuốc , kéo bàn thuốc về chỗ cũ, tiếp tục xuống giường nhắm mắt giả vờ ngủ.
xuống, nàng thấy Lục Vô Ưu đang dán nóc xe, ánh mắt nàng chằm chằm.
Hạ Lan Từ: “…”
Hắn cụp mắt xuống đặt ngón trỏ lên môi, động tác “suỵt” hiệu cho nàng giữ im lặng.
Nhị Hoàng tử Tiêu Nam Tuân vén rèm bước , Hạ Lan Từ vội vàng nhắm mắt, ngay lập tức cảm nhận ánh mắt lạnh lẽo tuần tra khắp xung quanh như xuyên thấu cơ thể nàng, giống như một thợ săn tìm kiếm con mồi của .
Nàng đoán chắc chắn Nhị Hoàng tử sẽ tìm gây rắc rối, nhưng ngờ đến nhanh như .
Hạ Lan Từ cố gắng giữ thở đều đặn hết sức thể, để lộ chút sơ hở nào.
Tiêu Nam Tuân dừng bước bàn thuốc.
Theo ánh mắt của , thể thấy bàn đặt một bát thuốc đầy, phía là thiếu nữ với mái tóc đen như mây rải gối, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay mái tóc che lấp một nửa, đôi môi mỏng như vệt son, làn da trắng sáng như tuyết, dù trong ánh sáng mờ mịt của xe ngựa, dung nhan vẫn tinh tế tuyệt vời như tác phẩm của thần linh.
Ngay cả một cái chạm nhẹ cũng giống như một sự báng bổ.
Nàng nghiêng , hai mắt nhắm chặt, thở nhẹ nhàng, bọc trong chăn, chỉ để lộ một bàn tay trắng nõn đặt bên má.
Những vệt m.á.u còn đọng giường khiến khung cảnh đau thương vô cùng.
“… Bệnh nặng như , đúng là sơ suất của .”
“ Hạ Lan tiểu thư, thuốc còn uống ngủ .”
Giọng lạnh lùng và chậm rãi, trầm thấp như tiếng thì thầm bên tai, nhưng vì xung quanh yên tĩnh khiến từng chữ thốt đều rõ ràng.
Nói xong, Tiêu Nam Tuân cầm bát thuốc lên trực tiếp về phía Hạ Lan Từ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-41.html.]
Hạ Lan Từ lập tức dựng hết lông tơ, nàng càng thận trọng nín thở tập trung bộ tinh thần.
Cho đến khi bàn tay nép bên má đầu ngón tay lạnh lẽo chạm , thở của nam nhân gần kề, cúi xuống bên tai nàng gọi: “Hạ Lan tiểu thư…”
Hệt như tiếng thì thầm của ma quỷ.
Lúc Hạ Lan Từ mới bày bộ dáng như đánh thức, nàng đột nhiên mở to mắt, hất tay Tiêu Nam Tuấn , vội vàng lùi , học theo dáng vẻ của Lục Vô Ưu, liên tục ho trong hoảng hốt: “… Ai, ai đó?”
Tiêu Nam Tuân chậm rãi dậy, mặt biểu lộ cảm xúc, nhưng lộ vẻ âm trầm khó hiểu: “Lo lắng cho sức khỏe của Hạ Lan tiểu thư nên đến xem.” Giọng khựng , nở một nụ lạnh như băng: “Sao uống thuốc?”
Nhìn cái dáng điệu cầm bát nào giống với bưng thuốc chữa bệnh, giống như bưng thuốc độc tới thì đúng hơn.
Hạ Lan Từ lập tức hiểu tại những quý nữ trèo lên cao đều dọa sợ đến lùi bước, nàng cũng thật lòng thông cảm cho vị tiểu thư đính hôn với .
“… Khụ, đa tạ Điện hạ quan tâm, thần nữ sẽ uống ngay.”
Nàng xong liền đưa tay định nhận lấy bát thuốc từ trong tay Tiêu Nam Tuân.
Không ngờ Tiêu Nam Tuân đưa bàn tay còn nắm lấy cổ tay Hạ Lan Từ, kéo nàng về phía .
Khoảng cách đột nhiên thu hẹp, Hạ Lan Từ loạng choạng suýt ngã trong n.g.ự.c Tiêu Nam Tuân, nàng vội vàng chống tay mép giường để tránh va chạm , đồng thời vùng vẫy cố gắng thoát khỏi tay .
Tiêu Nam Tuân thêm một tiếng : “Tiểu thư cơ thể yếu ớt bệnh nặng, thuốc … chi bằng để đút cho nàng.”
Vừa dứt lời, cầm bát thuốc cương quyết đưa sát lên môi nàng. “Điện hạ xin tự trọng!”
Hạ Lan Từ bấm bụng nhẫn nhịn một hồi lâu, cuối cùng cũng phát cáu, nàng cố gắng lùi đưa tay che miệng, nghiêm mặt : “Gia phụ nhờ Bệ hạ ban ân, chức vị luôn hàng Cửu khanh, xưa nay vẫn luôn tôn kính Điện hạ… dù cũng khác biệt nam nữ, việc hợp lễ, vẫn mong Điện hạ buông tay, bát thuốc thần nữ tự uống .”
Giọng Tiêu Nam Tuân đột nhiên trở nên âm trầm đến lạ: “Tôn kính? Là loại tôn kính cút càng xa càng đấy ?”
“…”