Tại đêm thứ hai ở bãi săn Trường Ung, Hạ Lan Từ vẫn thể ngủ ngon giấc.
Có điều hôm nay là ngày bãi săn thử, nàng cần xuống trường đấu mà chỉ cần cùng các mệnh phụ khác lên đài xem săn thú ở hành cung Trường Ung là , thậm chí đến trễ một chút cũng ai để ý.
Khi nàng rửa mặt búi tóc xong xuôi chuẩn khỏi cửa, đột nhiên gọi nàng .
Người đến cầm theo hốt bản của Hạ Lan Cẩn đưa cho nàng xem, vẻ mặt lo lắng : “Hạ Lan tiểu thư, Hạ Lan đại nhân, Hạ Lan đại nhân ngài … sáng nay thức dậy dường như khỏe, hiện giờ ngất xỉu.”
Hạ Lan Từ lập tức hoảng loạn, cha nàng nhiều năm việc vất vả, sức khỏe thực sự . Mỗi nàng mời đại phu ông đều qua loa gạt , bệnh nặng gì thì cần lãng phí tiền bạc.
Ngược , khi nàng còn nhỏ bệnh, cha nàng tiếc tiền chữa trị, còn vay mượn của dượng, đó trả nợ suốt nhiều năm mới hết.
Nàng nóng lòng hỏi: “Cha đang ở ?”
“Tiểu thư đừng lo lắng, mời Ngự y đến xem, sẽ đưa tiểu thư qua đó ngay…”
Người nọ nhanh chóng dẫn nàng khỏi nội viện của nữ quyến, qua đại sảnh, hành lang, mấy cổng vòm mới đến đông viện nơi các quan viên ở. Các quan viên đa phần đều bãi săn từ sớm, đường gặp mấy ai.
Cho đến khi càng càng thấy khuất nẻo, Hạ Lan Từ mới cảm thấy điều gì đó đúng.
“Đến , ở ngay trong .”
hốt bản quả thực là của cha nàng. Trong lúc Hạ Lan Từ đang do dự, nàng cảm giác dùng hai tay nắm chặt vai đẩy mạnh nàng về phía . Nàng loạng choạng mấy bước, bàn tay kìm đẩy mở cánh cửa mặt ngã nhào trong, ngay đó cánh cửa phía liền bên ngoài đóng .
Trong đầu Hạ Lan Từ chợt trống rỗng.
Nàng sợ hãi là vì dựa chức quan của cha nàng, Nhị Hoàng tử tạm thời sẽ quá điên cuồng bậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-48.html.]
Chẳng lẽ Nhị Hoàng tử thể chờ cha nàng điều , bắt đầu phát điên? Hay là giấc mộng đó, Nhị Hoàng tử ý đồ với nàng?
Trong khoảnh khắc đang ngây , một giọng nam vang lên lưng.
Hạ Lan Từ giật đầu , sững sờ xuất hiện mắt nàng.
“Hạ Lan Từ, bất ngờ … đồ tiện nhân nhà ngươi!” Người đó ai khác là Lý Đình, tước bỏ chức vị Thế tử.
Khuôn mặt đầy vẻ hung ác, cặp mắt đỏ ngầu, ngũ quan vặn vẹo căm hận,
tiến lên một bước tóm lấy cánh tay Hạ Lan Từ, ném nàng lên giường.
“Ta ngươi hại thảm như , tiện nhân ngươi còn quyến rũ Nhị Hoàng tử…”
Trong giọng của Lý Đình đầy oán hận và căm ghét: “Hóa ngươi trở mặt dám thừa nhận là vì trèo lên cành cao hơn, Nhị Hoàng tử cao quý hơn , thể cho ngươi vinh hoa phú quý đúng ? Hừ, khinh! Ngươi hỏi xem Nhị Hoàng tử vì ngươi mà từ hôn , thể nào lấy ngươi !”
Nói , cũng nhào lên đưa tay xé toạc y phục của Hạ Lan Từ.
“Ngươi chữ của ngươi, ngươi tưởng tin ? Đồ độc phụ lòng rắn rết, ngươi hủy hoại , cũng hủy hoại ngươi, để xem ngươi mất danh tiết còn thể thế nào…”
Hắn dứt lời, chỉ thấy ánh sáng bạc lóe lên, Hạ Lan Từ cầm một chiếc trâm sắt kề cổ họng của . Khoảnh khắc khi đẩy cửa nàng rõ ràng hoảng loạn, nhưng lúc gương mặt xinh hiện lên vẻ bình tĩnh lạ thường.
Chiếc trâm sắt lạnh lẽo áp sát da cổ Lý Đình, tóm lấy cánh tay của Hạ Lan Từ, nhưng phát hiện cánh tay yếu ớt còn sức lực.
Tim Hạ Lan Từ đập càng lúc càng nhanh.
Nàng bôi thuốc mà Lục Vô Ưu đưa lên trâm sắt, dùng khăn lụa bọc mang theo bên , vốn định tìm cơ hội thử xem hiệu quả , nhưng ngờ cơ hội đến nhanh như .