PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 64
Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:03:19
Lượt xem: 124
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Yến tiệc sinh thần tại phủ Công chúa kéo dài đến muộn, các khách khứa lượt bước lên xe ngựa, kiệu hoa rời khỏi cửa phủ, các cung nhân qua cũng bận rộn thu dọn bát đĩa.
Tiểu thọ tinh Tiêu Thiều An vốn nên là hào hứng nhất lúc đang ở trong tẩm điện nổi cơn thịnh nộ: “Các ngươi cái gì ! Nhiều như mà đến một cũng trông chừng ! Có tìm cũng tìm ! Chẳng khóa cửa ! Đồ vô dụng! Toàn là đồ vô dụng!”
Nàng tiện tay cầm lấy một bình hoa ném mạnh xuống đất.
Các thái giám cung nữ đang quỳ gối bên đều câm như hến, run rẩy dám thở mạnh.
Tiêu Thiều An giận đến mức hất giá bút bằng gỗ hồng một ấm tử sa đổ xuống đất, bên chỉ còn thấy tiếng vỡ xoành xoạch, mảnh vỡ b.ắ.n tung tóe lên cũng ai dám tránh né.
Khi Tiêu Thiều An ném đến một món đồ trang trí bằng ngọc khảm vàng tinh xảo, nàng chợt nhớ món đồ dường như là do ca ca tặng nên mới dừng tay, bực bội đặt chỗ cũ.
Đi qua vài bước, Tiêu Thiều An kiềm xách váy lên, tức giận đá một cung nữ đang đỏ hoe mắt quỳ run rẩy bên cạnh khiến ả ngã nhào xuống đất: “Để ngươi thử, ngươi còn tình nguyện, lúc nào cũng chỉ , đúng là chẳng ích lợi gì cả, ngươi , ngươi thả mất !”
Dường như vẫn đủ hả giận, nàng tức giận hô lên: “Người , đưa ả đến phủ ca ca .”
Cung nữ sợ đến trợn trừng mắt, mặt mày xám ngoét, định nhào tới cầu xin Công chúa tha thứ. Đáng tiếc kịp mở miệng thì bịt miệng lôi .
Lúc , một thái giám từ bên ngoài bước , ghé tai nàng nhỏ: “Bên phía Nhị Hoàng tử cũng tìm thấy .”
Lúc Tiêu Thiều An mới thật sự cảm thấy kỳ lạ.
Lục ca ca của nàng chạy trốn còn thể hiểu , dù cũng là nam nhân, cho dù trong ít bệnh tật nhưng suy cho cùng vẫn là trẻ khỏe, thể trốn thoát khỏi sự lùng bắt để thoát khỏi phủ Công chúa cũng thể. Còn về dược tính , cứ tìm một nữ tử ở thanh lâu để giải quyết cũng chuyện gì to tát — Tiêu Thiều An mấy bận tâm về điều , Phụ hoàng của nàng cưng chiều mẫu phi như , chẳng vẫn lâm hạnh các phi tần khác ?
vị tiểu thư nhà quan văn yếu đuối , theo lý mà ngay cả noãn các của thiên điện cũng thể thoát ngoài mới , huống chi Hạ Lan Từ còn vẻ ngoài nổi bật như . Người của nàng và ca ca chắc chắn lục soát khắp các nơi trong phủ Công chúa, mỗi một tòa điện, đình đài lầu các, thậm chí còn xuống cả ao để mò hết một lượt vì sợ vị tiểu thư xinh cẩn thận rơi xuống nước mất mạng, nhưng đều tìm thấy tung tích.
Giờ ca ca của nàng e rằng còn khó chịu hơn cả nàng.
Dù theo như Tiêu Thiều An , ca ca nàng định giày vò nàng cả đêm…
Tiêu Nam Tuân bởi vì đêm nay còn đặc biệt chế tạo một bộ khóa xích bằng vàng, bao gồm cả cổ chân, cổ tay, cổ, thậm chí là ngực… Trên đó khắc hình hoa mẫu đơn và hoa quỳnh, mỗi một chi tiết đều chế tác tinh xảo, tốn ít công sức, đặc biệt để phối hợp với nữ nhân mỹ mạo vô song đó.
Tiêu Thiều An cụ thể Tiêu Nam Tuân còn bao nhiêu chiêu trò, dù thì theo kế hoạch ban đầu của họ, cho dù chuyện bung bét , cũng là do bản nữ nhân đó ở bên trong noãn các trong lúc thần trí rõ ràng tự dâng lên quyến rũ Nhị Hoàng tử, tất nhiên bài bố như thế cũng chỉ thể chấp nhận phận, cuối cùng còn ngoan ngoãn gả cho ca ca nàng Trắc phi… Ồ, nếu tâm trạng ca ca vui thì cũng khả năng chỉ là thị , dù cũng là do bản nàng giữ gìn danh tiết .
hiện tại Hạ Lan Từ giống như bốc khỏi thế gian.
Họ sớm cho canh giữ bên ngoài cửa lớn của phủ Công chúa, cửa bên hông và cửa cũng khóa chặt, khách khứa đều trông coi, nam nhân thì khó tìm, nhưng một nữ nhân như Hạ Lan Từ dễ nhận , huống chi nàng còn trúng thuốc.
Nếu ngoài, thì vẫn còn ở trong phủ.
Tiêu Thiều An cắn móng tay cái, giận dữ : “Tiếp tục tìm cho Bổn công chúa! Phải tìm kỹ từng chỗ một! Nghe rõ ! Mau cút tìm cho ! Nhìn thấy đám phế vật các ngươi là bực !”
Cho dù tìm Lục ca ca, tìm bắt nữ nhân đó giao cho ca ca nàng cũng xem như trút giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-64.html.]
***
Cùng lúc đó, vẫn tại tòa điện hẻo lánh .
Đã gần nửa đêm, bên ngoài yên tĩnh một tiếng động, dường như đèn đuốc cũng tắt.
Hạ Lan Từ đang khó nhọc bò dậy từ giường, dược tính rõ ràng giải gần hết, nhưng thể nàng vẫn bủn rủn còn sức, thậm chí còn tệ hơn , đặc biệt là eo và chân… và cả những vị trí khó khác.
Mái tóc đen như mây trượt xuống bờ vai trần, che những vết đỏ rải rác khắp , cũng che khuôn mặt vẫn còn ửng đỏ của mỹ nhân.
Dù chuyện thể coi là hai bên tình nguyện, nhưng Hạ Lan Từ vẫn cắn môi chút uất ức khó tả, chủ yếu là va chạm đầu tiên, nàng cảm thấy luồng nhiệt xa lạ đó rõ ràng giảm bớt, nhưng ai ngờ Lục Vô Ưu còn thể tiếp tục, khiến nàng bây giờ đến cả sức bò dậy cũng còn.
Trên gò má vẫn còn vết nước mắt ẩm ướt dần khô — tất cả đều do Lục Vô Ưu khi dễ nàng đến mức bật .
Hạ Lan Từ vẻ yếu đuối, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chỉ đếm đầu ngón tay, lúc Lý Đình dọa c.h.ế.t khiếp nàng cũng , nhưng nàng vai Lục Vô Ưu thút thít ngừng, ngón tay mảnh khảnh bám lưng , đến độ run rẩy.
Thật sự… mất mặt vô cùng.
Nghĩ đến đây, Hạ Lan Từ kiềm lấy tay che mặt .
Tất nhiên, ngoài cảm giác đó vẫn còn vài phần mơ màng và bối rối. Dù nàng phần trái tính trái nết, nhưng suy cho cùng vẫn là tiểu thư con nhà quan nuôi dưỡng trong khuê phòng, sơ suất mất trong sạch, nếu tâm trạng phức tạp thì là dối.
Nàng chỉ thể tự an ủi rằng, thế ít nhất vẫn hơn là rơi trong tay Nhị Hoàng tử, chí ít đây là sự lựa chọn của nàng, chứ ép buộc.
Nghe thấy động tĩnh ở bên , Lục Vô Ưu đang đốt sạch đống ga giường và mảnh vải vụn rối tung bên cạnh cũng dừng tay , hạ thấp giọng hỏi: “… Còn đau ?”
Giọng dịu dàng nay từng . “…”
Hạ Lan Từ che mặt nên trả lời thế nào, thực đau thì cũng hẳn là đau, lẽ lúc đau nhất nàng dược tính mê hoặc, đó nhiều hơn là cảm giác tê dại và thẹn thùng… thật sự khó lòng diễn tả bằng lời.
Lục Vô Ưu hiển nhiên chút hổ nào: “Nàng luôn chịu nổi, cố gắng nhẹ nhàng hết mức .”
Hạ Lan Từ nhịn khàn giọng : “… Huynh câm miệng!”
Lục Vô Ưu giờ luôn đối đầu với nàng, ngoan ngoãn im lặng.
Hạ Lan Từ tiếp tục cố gắng từ giường dậy, nhưng hai chân vẫn cứ run rẩy dùng sức.
Lục Vô Ưu bất đắc dĩ : “Lát nữa bế nàng , đừng tự khổ nữa, tiết kiệm chút sức lực còn .”
Hạ Lan Từ im lặng một hồi lâu mới ngập ngừng hỏi: “… Áo lót của , ngay cả tất cũng còn.”
Lục Vô Ưu : “Đều bẩn , đốt hết… Đừng như , nhớ bẩn chúng thế nào, lúc tỉnh táo thấy rối tung rối mù cả , nhưng áo trong vẫn còn sạch đặt ở bên cạnh, nếu nàng còn sức sẽ mặc giúp nàng.”