PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 65
Cập nhật lúc: 2024-12-11 09:04:41
Lượt xem: 138
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong điện đốt đèn, ánh sáng vẫn lờ mờ như , chỉ chậu than của Lục Vô Ưu phát chút ánh sáng nóng bỏng.
Trên chiếc ghế bên cạnh thật sự đặt một chiếc áo trong bằng lụa sa tanh trắng.
Hạ Lan Từ khó nhọc vươn tay lấy, nhưng nàng di chuyển tiện, đầu ngón tay vẫn còn thiếu một chút cách nữa mới chạm tới , bất chợt một bàn tay thon thả với các khớp xương rõ rệt đưa tới, cầm lấy chiếc áo đưa đến mặt nàng.
“… Thật sự cần mặc giúp nàng ?” Lục Vô Ưu dừng một giây mới tiếp: “Sẽ chiếm tiện nghi của nàng .”
… Không chiếm hết tiện nghi của nàng từ trong ngoài , còn như thế nghĩa lý gì.
Hạ Lan Từ nhịn thầm mắng trong lòng, vươn tay nhận lấy áo của , đầu ngón tay vô tình chạm ngón tay của Lục Vô Ưu, cảm giác run rẩy nhẹ nhàng từ đầu ngón tay lan chạy thẳng tim, khiến Hạ Lan Từ đột nhiên nhớ chuyện xảy , bàn tay nàng run lên, hai gò má thoáng chốc đỏ bừng.
Lục Vô Ưu cũng ngẩn .
Trong đầu bất chợt hiện lên một ý nghĩ — chất vải lụa trắng trong tay mềm mại như dòng nước, nhưng vẫn thể sánh bằng làn da mịn màng của nàng.
Cả hai nhất thời đều im lặng.
Không khí cũng đột nhiên trở nên nóng rực hơn vài phần.
Dường như dược tính vẫn tiêu tan, trong một khoảnh khắc láng máng còn thể thấy tiếng rạp giường lay động kèm cùng những tiếng thở dốc như đang cố sức kìm nén bên trong điện.
Thế là, cả hai lúng túng tiếp tục công việc trong tay của .
Hạ Lan Từ lặng lẽ mặc áo , chân tay mềm nhũn vẫn chút bất tiện, cúi đầu xuống… quần trong đương nhiên cũng còn, đôi chân trắng nõn dài mảnh chỉ thể run rẩy lộ ngoài, ngón chân tinh tế đang co quắp , thoạt đắn cho lắm.
Tuy rằng việc thành sự thật, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy vẫn còn là một cô nương.
Hạ Lan Từ ngượng ngùng dùng vạt áo che .
Ngay lập tức, một chiếc áo bào rộng màu đỏ tươi phủ lên đầu nàng, bao bọc cả cơ thể nàng trong đó.
Lục Vô Ưu dọn sạch tro tàn, giọng trầm khàn: “… Bởi vì lúc đó ý thức rõ ràng, cũng nàng thương , nếu như nàng vẫn còn khó chịu, chỗ chút thuốc trị ngoại thương, nàng thể mang về bôi.”
Hai má Hạ Lan Từ đỏ bừng, may mà bọc trong áo bào thì nàng cần đối diện với , rầu rĩ nhỏ: “… Ừm.”
Lại qua một lúc, vẻ mặt Lục Vô Ưu đột nhiên biến sắc, : “Bên ngoài .”
Hạ Lan Từ giật , thò đầu ngoài: “Hả?”
Lục Vô Ưu bổ sung thêm: “… cách đây khá xa, ít nhất cũng hơn hai tòa điện, nhưng Hạ Lan tiểu thư, chúng .”
Hắn nhanh chóng dọn dẹp những dấu vết khác, gom hết trâm cài và trang sức rơi rụng , đồng thời trải chăn đệm gọn gàng, hành động nhanh nhẹn hệt như khi tiêu hủy bằng chứng: “Nàng , trở về Hạ Lan phủ là tìm chỗ nào tắm rửa đồ mới về?”
Hắn cực kỳ nhẹ nhàng.
Hạ Lan Từ vội cắn môi : “Về phủ.”
Yến tiệc tối nay khiến nàng đủ mệt , nàng nơi khác gây thêm rắc rối, nhưng vẫn chút yên lòng: “Chúng về … sẽ phát hiện chứ?”
Lục Vô Ưu khẽ một tiếng.
“——Yên tâm, chỉ cần , Kinh thành mấy ai thể phát hiện .”
Trong lúc , khom xuống cẩn thận bế Hạ Lan Từ lên, cách một lớp y bào nên chạm da thịt nàng.
Hạ Lan Từ cuộn tròn trong lòng Lục Vô Ưu, trái tim đập thình thịch, cái cổ cứng đờ, ngón tay trắng mảnh nắm chặt áo bào đang bọc lấy cơ thể, hương thơm thanh nhã từ Lục Vô Ưu phảng phất khiến nàng cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Lục Vô Ưu cúi đầu nàng, đột nhiên hạ giọng : “… Lát nữa nếu như thấy sợ, nàng thể ôm lấy cổ .”
Hạ Lan Từ: “…?”
Nàng còn kịp phản ứng lời nghĩa là gì thì thấy Lục Vô Ưu đẩy một cánh cửa sổ bên cạnh , ôm nàng nhảy ngoài. Sau đó vung tay, đóng kín cửa sổ mà hề ngoái đầu . Chẳng mấy chốc
thả nhẹ nhàng nhảy lên mái nhà, tiếp tục tăng tốc nhảy qua các mái nhà khác ngừng nghỉ. Trong lúc nhảy lên đáp xuống đó, gần như mũi chân còn chẳng chạm đất nhưng bóng dáng như tia chớp, chỉ trong chớp mắt, cả hai rời khỏi phủ Công chúa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-65.html.]
Nếu lúc Hạ Lan Từ đang ở trong vòng tay của Lục Vô Ưu, nàng lẽ sẽ thể thấy ảnh của .
Thân thể nàng lúc thì bay vút lên cao, lúc rơi tà tà xuống thấp, tiếng gió gào thét bên tai, những cơn gió lạnh xa lạ thổi tung tóc nàng, cảnh vật xung quanh lướt nhanh qua đầu hệt như đèn kéo quân.
Trong màn đêm, nàng thậm chí còn thể thấy ánh đèn của nhà dân phía xa xa và cả tiếng chuyện của bên .
Tất cả đều là những trải nghiệm mà Hạ Lan Từ từng . Quá đỗi nguy hiểm và kích thích.
Một tiểu thư con nhà quan, vốn gì về “võ nghệ” dọa đến mức lập tức ôm chặt cổ Lục Vô Ưu, suýt nữa thì hét lên thành tiếng. Nàng mím chặt cánh môi đỏ, vùi mặt hõm vai , cảm nhận sự sợ hãi do di chuyển tốc độ cao mang , trái tim hoảng loạn đập liên hồi, kìm mà ôm chặt hơn.
Trong tiếng gió phần phật, nàng thấy Lục Vô Ưu dường như khẽ một tiếng, đó giảm tốc độ một chút.
Cuộc hành trình kích thích nhanh chóng đến hồi kết.
Lục Vô Ưu dừng một mái nhà, cúi xuống hỏi Hạ Lan Từ: “Phòng của nàng là gian nào?”
Hạ Lan Từ từ trong hõm vai thò khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt , rướn đầu xuống nhận ngôi nhà nhỏ quen thuộc của , cuối cùng cũng thả lỏng thở phào một , nàng lật đật rút tay khỏi cổ , bộ n.g.ự.c phập phồng thở hổn hển vài mới dần dần bình tĩnh , chỉ căn phòng phía tây: “Chính là… phòng mà thấy sửa mái nhà.”
Lục Vô Ưu phóng qua còn cúi đầu thoáng qua mái nhà cũ kỹ như sắp sập, nhướng mày : “Mái nhà của nàng đúng là cần tu sửa đấy.”
Hạ Lan Từ theo phản xạ : “Không phiền lo.” Lục Vô Ưu liếc mắt nàng, gì.
Hạ Lan Từ đột nhiên nhận điều gì đó, nghẹn lời một lúc mới : “… Huynh cũng sửa.”
Lục Vô Ưu ôm nàng đáp xuống gốc cây trong sân, bước chân nhẹ nhàng gần như phát âm thanh nào, cũng nhờ việc Hạ Lan phủ
nhân khẩu thưa thớt, giờ đêm khuya, vị trí của họ kín đáo nên gây sự chú ý nào.
“Ta đưa nàng đến đây… là, nàng ngại trong ?”
Hạ Lan Từ lo lắng sẽ Sương Chi bắt gặp, nhưng nghĩ đến việc trong tình trạng y phục xộc xệch chỉnh tề, khắp đầy dấu vết thế trong, lát nữa còn tắm rửa đồ, sợ rằng sẽ thể giấu .
Dù cũng đến nước .
Nàng dứt khoát quyết định mặc kệ tất cả: “… Đưa trong .” Lục Vô Ưu ôm nàng, thoắt một cái trong căn phòng phía tây.
Sương Chi đang vắt khăn lau bàn, thấy tiếng động liền vội vàng chạy : “Tiểu… tiểu… tiểu thư”
Chiếc khăn trong tay nàng đột ngột rơi xuống đất, đôi mắt trợn tròn hoảng hốt tiểu thư của đang cuộn tròn trong lòng một nam tử trẻ tuổi, còn quấn một chiếc áo bào đỏ thẫm xa lạ, lộ nửa khuôn mặt phiếm hồng nhưng vẫn xinh lạ thường.
“Tiểu thư, … … Chuyện là …?”
Hạ Lan Từ vội vàng lên tiếng: “Em nhỏ tiếng thôi! Ta !”
Trong lúc nàng , vị nam tử trẻ tuổi cũng y phục chỉnh tề, dáng mảnh khảnh cao gầy, tuổi tác trông vẻ lưng chừng giữa thiếu niên và thanh niên đặt Hạ Lan Từ xuống giường, nhân tiện lấy chiếc áo bào đỏ phủ nàng, điều đó càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn.
Sương Chi cẩn thận kỹ, nàng sợ đến mức ngớ , hai chân mềm nhũn suýt ngã xuống đất.
Xong đời! Tiểu thư nhà nhục ! Còn nhục đến thế !
Nếu lão gia và thiếu gia chắc sẽ g.i.ế.c mất!
Không, bây giờ nàng cũng g.i.ế.c , nhưng tiểu thư, nô tỳ đánh thì đây…
Tuy nhiên, nam tử trẻ tuổi vẻ mặt khôi ngô tuấn tú quen mắt đó bình tĩnh, thậm chí còn cong đôi mắt hoa đào về phía nàng : “Đi lấy cho tiểu thư của ngươi bộ y phục sạch, bao gồm cả áo trong… đun một thùng nước nóng cho nàng tắm rửa.”
Giọng lớn nhưng vô thức mang theo một sức mạnh trấn tĩnh và đầy lý lẽ.
Sương Chi còn cầm d.a.o đ.â.m , bây giờ tự nhiên tuân lệnh, chạy lấy y phục cho chủ nhân.
Hạ Lan Từ cũng ngờ: “…?”
Tại Sương Chi lời thế.
Lục Vô Ưu đặt nàng xuống giường, lấy áo bào Trạng nguyên, đó kéo chiếc chăn bên cạnh tới đắp kín nàng, xong xuôi mới cúi đầu : “Ta để thuốc bàn, nàng còn cần gì nữa ?”