PHU QUÂN NHƯ Ý - Chương 98

Cập nhật lúc: 2024-12-13 02:00:12
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hạ Lan Từ vốn quá căng thẳng, nhưng xong lời của mới đột nhiên chút bất an.

Tối hôm qua hôn đến mềm chân, nhưng ở chỗ , chẳng may khác thấy… Quyển sách nhỏ đặt n.g.ự.c cũng lập tức bắt đầu nóng lên.

mà Lục Vô Ưu xong cũng hành động gì thêm, chỉ tiếp tục thu dọn vài thứ, hỏi nàng: “Nàng nghỉ ở đây một lát ? Hay chúng về luôn?”

Hạ Lan Từ : “… Về thôi.”

Lục Vô Ưu kiểm tra việc học của biểu , đó dẫn theo Hạ Lan Từ đến từ biệt mợ lên xe về phủ.

Về đến nơi, nghỉ bù một giấc.

Hạ Lan Từ bắt đầu sắp xếp đồ cưới mang theo. Thanh Diệp nhờ giúp nàng chuyển đồ, tiện thể đưa chìa khóa kho cho nàng, ân cần : “Thiếu phu nhân xem còn thiếu thứ gì thì cứ việc dặn dò, thuộc hạ sẽ cho mua ngay.”

Nàng khách khí cần.

chung quy một việc vẫn cần bàn bạc với Lục Vô Ưu, kết quả là ngủ suốt bữa trưa, đến giờ Thân vẫn dậy.

Thanh Diệp còn giải thích : “Có đôi khi Thiếu chủ là như , nếu Thiếu phu nhân gấp, thuộc hạ, …”

Hạ Lan Từ : “Ta gấp, cứ để ngủ .” thần sắc nàng vẫn chút kỳ lạ: “… Ta còn tưởng cần cù.”

Thanh Diệp hắng giọng : “Phần lớn thời gian Thiếu chủ vẫn cần cù, đặc biệt là khi sách, thậm chí là quên ăn quên ngủ, nhưng gần đây cũng việc gì, nên ngài … Khụ khụ… Thiếu phu nhân đừng hiểu lầm!”

Hạ Lan Từ cảm thấy chắc là Lục Vô Ưu với , họ thành chỉ là kế sách tạm thời — dù mặt nàng cũng cần bảo vệ hình tượng cho Lục Vô Ưu.

mà nghĩ đến đây thì nàng kiên nhẫn hơn đôi chút. Lại một canh giờ trôi qua, bên trong mới động tĩnh.

Hạ Lan Từ gõ cửa, thấy giọng điệu lơ đãng bên trong truyền : “Vào .”

Nàng đẩy cửa bước , lập tức thấy một nam tử trẻ tuổi đang cởi nửa y phục ngủ, nghiêng đối diện nàng, vạt áo treo khuỷu tay, bờ vai trần trụi, trông thấy bộ lòng ngực, những đường cong đầy sức mạnh kéo dài xuống và biến mất ở bụng thắt lưng…

Hai ngơ ngác .

Hạ Lan Từ một câu “Làm phiền ”, đồng thời đóng cửa .

Giọng Lục Vô Ưu lúc mới tỉnh táo hơn đôi chút: “… Ta còn tưởng là Thanh Diệp.”

Hạ Lan Từ ngoài cửa, phần tự nhiên: “Không .” nàng nhanh chóng điều chỉnh .

Chẳng bao lâu , Lục Vô Ưu : “Ta xong quần áo , nàng việc gì?”

Khi Hạ Lan Từ bước , Lục Vô Ưu đang thắt đai áo, tóc dài xõa tung, chút lộn xộn, trán một lọn tóc rối vẫn còn dựng lên chịu theo nếp, rũ mắt xuống, cả trông vô cùng lười biếng.

Hạ Lan Từ nghĩ một chút, : “Cần giúp ?”

Lục Vô Ưu ngước mắt nàng: “… Nàng ?”

Hạ Lan Từ tiến gần, cầm lấy chiếc lược hình bán nguyệt bên cạnh, kiễng chân, nâng tay chải tóc giúp , ấn lọn tóc vểnh xuống, cầm lấy phát quan và trâm cài, hết sức thành thạo búi tóc giúp .

Ánh mắt Lục Vô Ưu rời khỏi chiếc cổ trắng ngần của Hạ Lan Từ, cũng vài phần tự nhiên : “Ta còn tưởng ngay cả túi thơm nàng cũng…”

“Học ở Thanh Châu.”

Việc tiện kỹ, Hạ Lan Từ học cách búi tóc và mặc y phục nam tử, thậm chí còn học cả động tác và dáng vẻ, chủ yếu là chuẩn chu đáo thôi, nếu gặp hoạn nạn trốn chạy, thể nữ cải nam trang sẽ tiện hơn — nàng thực sự học một thứ vô dụng.

Chờ khi bước từ phòng ngủ, nàng mới bắt đầu bàn bạc với .

Lục Vô Ưu im lặng nàng xong mới hỏi: “Nàng kho xem ?” Hạ Lan Từ lắc đầu.

Lục Vô Ưu dẫn nàng , đồ đạc chất bên trong nhiều vô , từ những vật trang trí bằng vàng bạc, ngọc ngà, dược liệu và gỗ quý, kể cả những tấm vải gấm mà Thánh thượng ban thưởng , còn một ít rương lớn nhỏ, Hạ Lan Từ còn hiểu ý thì thấy Lục Vô Ưu kéo một chiếc rương lớn từ bên , mới mở , bên trong chứa đầy những thỏi bạc quý giá sáng loáng, trong kho mờ tối vẫn đủ khiến hoa mắt.

—Tác phong thật sự giống sơn tặc! Hạ Lan Từ kinh hồn bạt vía một lúc.

Giọng điệu Lục Vô Ưu bình thường : “Lấy một ít , cần gì thì nàng cứ dùng tùy ý, đủ thì với .” Hắn nghĩ thêm một chút, tiếp: “Không cần việc gì cũng bàn bạc với , nàng tự quyết định là .”

Lúc Hạ Lan Từ thật sự chút khiếp sợ.

Nàng hỏi , rốt cuộc nhà là ổ sơn tặc lớn cỡ nào, chúng thật sự an ?

Sau tịch biên gia sản ?

Lục Vô Ưu thấy sắc mặt nàng thì nhịn nhướng mày, : “Dù hiện giờ nàng với cũng như châu chấu cùng một cây, đưa đầu một đao mà thụt đầu cũng một đao, bằng tận hưởng lạc thú mắt…”

Hạ Lan Từ hạ giọng, sắc mặt vô cùng nghiêm túc : “Lục Vô Ưu, thật với , nhà là sơn tặc ?”

“…?”

Giọng Lục Vô Ưu đổi, chằm chằm nàng một lúc, dường như cảm thấy hoang đường: “Không với nàng ?”

Hạ Lan Từ vẫn hiểu: “ bang phái giang hồ thể… nhiều như …”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-quan-nhu-y/chuong-98.html.]

Lục Vô Ưu : “Bang phái giang hồ ăn ? Tấp nập nhộn nhịp, qua đều là vì lợi ích. Hạ Lan đại nhân là một vị quan , nhưng một việc ông thấu. Trên đời , quân tử ít mà tiểu nhân nhiều, tiền tài là lợi, thanh danh cũng là lợi, vì là lợi, mà vì dân cũng là lợi, dục…”

Hạ Lan Từ ngắt lời : “Đừng lôi thôi.” Nàng cũng từng sách.

Lục Vô Ưu mới chuẩn luyên thuyên lừa gạt tiếp nàng ngắt lời, đành ho một tiếng : “Phú và quý ai cũng , dùng đạo đức mà đạt , quân tử cũng nhân từ… Tóm nàng đừng suy nghĩ lung tung. Tuổi còn nhỏ mà suốt ngày chỉ lo lắng vớ vẩn.”

Nói đến đây giơ tay lên, vô cùng tự nhiên xoa đầu nàng như đối với tiểu biểu bình thường.

tay giơ đến nửa đường mới cảm thấy chút , đành cứng rắn thu .

Lục Vô Ưu đặt tay lên môi, ho khan một tiếng : “Đi, ăn cơm thôi.”

Đầu bếp mới đến rõ ràng khiến Lục Vô Ưu hài lòng hơn nhiều so với .

Của hồi môn của Hạ Lan Từ nhiều lắm, một ngày dọn dẹp gần xong, chỉ còn y phục Lục Vô Ưu đưa tới còn chất đống ở một góc, Lục Vô Ưu thoáng qua cũng thấy, khỏi : “Hạ Lan tiểu thư, tuy ý mạo phạm thói quen ăn mặc của nàng, nhưng mới thành mà ngày nào nàng cũng mặc như đang chịu tang, giống như mất chồng, ?”

Đến cả Lục Vô Ưu mấy ngày nay cũng y phục màu xanh nhạt hoặc xanh lá tre.

Hạ Lan Từ thật thà : “ phần lớn y phục của đều là màu …”

Lục Vô Ưu : “Cho nên mới mua cho nàng, vì sợ nàng thích, còn bảo bọn họ chọn mỗi màu một cái, nghĩ chắc chắn sẽ màu nàng thích, dựa theo màu đó mua thêm.”

Hạ Lan Từ ngờ ý , ngây một lúc : “Đa tạ ý của , nhưng mặc như quen .”

Lục Vô Ưu dựa theo suy nghĩ của nàng suy đoán một chút: “… Là vì y phục màu trắng rẻ hơn ?”

Vải trắng cần nhuộm màu, tự nhiên giá cả sẽ rẻ hơn các loại vải khác. Hạ Lan Từ thôi.

Sương Chi nhịn : “Còn vì tiểu thư cảm thấy y phục màu khác giặt nhiều sẽ phai màu, trở nên loang lổ, chi bằng trực tiếp mua đồ trắng luôn cho tiện.”

Lục Vô Ưu: “…”

Đó là thế giới mà thể hiểu .

Lục Vô Ưu ghế, chống cằm, liếc thiếu nữ xinh phần bối rối bên , : “Ta mua , là nàng thử xem ? Nếu cứ để đó mối mọt gặm nhấm, hoặc lâu ngày vải vóc ố vàng cũng lãng phí.”

Hạ Lan Từ hiểu đại khái là Lục Vô Ưu nàng mặc y phục khác, bèn từ chối nữa, mở mấy chiếc rương , hỏi : “Chàng mặc bộ nào?”

Cuối cùng Lục Vô Ưu cũng tỏ hứng thú, hỏi nàng: “Nàng thích bộ nào?” Hạ Lan Từ thoáng qua, : “Ta thấy bộ nào cũng .”

Quả thật tất cả đều .

Lục Vô Ưu : “Vậy thì bộ màu vàng nhạt ?”

Nàng cầm y phục phòng đồ, lâu trở . Chiếc váy thêu hoa văn mưa nhẹ màu vàng nhạt đường eo cao, càng nổi bật đôi chân dài, vòng eo thon gọn chỉ đủ nắm bằng một tay, nhưng những đường cong đầy đặn cực kỳ quyến rũ, màu sắc váy khiến cả nàng trông tươi tắn hơn, còn lộ vài phần linh động.

Hạ Lan Từ xoay một vòng cho Lục Vô Ưu xem, hỏi cảm thấy thế nào.

Lục Vô Ưu chống tay, hai tay đan môi, đang nghĩ gì.

Hạ Lan Từ tưởng hài lòng, đành sang một chiếc váy màu xanh hồ. Chiếc váy từ vải lụa mỏng nhẹ vô cùng, tà váy xếp tầng mềm mại như những làn khói nhẹ nhàng, phủ lên mắt cá chân nàng như một lớp vải mỏng. Hạ Lan Từ vốn dĩ khí chất thoát tục, khó hòa nhập trần thế, nên mặc như lập tức trông như sắp bay lên chín tầng mây, dáng vẻ tiên khí lan tỏa khắp nơi.

Lục Vô Ưu rũ mắt, nhẹ nhàng : “Ừ…”

Hạ Lan Từ ngờ còn hài lòng, nàng dứt khoát tìm chiếc váy màu đỏ thiết kế đuôi phượng trong những bộ , khen giá y, hẳn là thích màu , nàng xong còn đặc biệt tìm trâm cài cùng màu để phối.

Kết quả Lục Vô Ưu vẫn ý kiến gì.

Hạ Lan Từ khỏi bất lực : “… Chàng thử hết từng cái một ?”

Lục Vô Ưu : “Có vất vả ?”

Hạ Lan Từ : “Hay là Lục đại nhân đến ?”

Hiện giờ nàng cảm thấy Lục Vô Ưu nàng mặc y phục màu khác, chỉ đơn giản là giày vò nàng… Hạ Lan Từ khỏi bắt đầu nhớ xem hôm nay đắc tội gì với , nhưng hôm nay rõ ràng nàng hợp tác.

Lục Vô Ưu dậy : “Đều , nàng cứ tùy ý mặc .” Nói xong, lập tức ngoài.

Hạ Lan Từ hiểu gì, thu dọn váy áo chỗ cũ.

Tối đến khi ngủ, Hạ Lan Từ thuận tiện gội đầu nên mất chút thời gian, nàng vắt khô tóc bước thì thấy Lục Vô Ưu tựa giường, đang cầm thứ gì đó .

Ban đầu nàng để ý, bàn trang điểm, dùng khăn vải bố vắt tóc đến gần khô, mới do dự nên lên giường .

Chuyển tầm mắt qua, Hạ Lan Từ mới đột nhiên phát hiện thứ mà Lục Vô Ưu đang xem chút quen mắt.

Nàng vội vàng chạy qua giật lấy, đó nhanh chóng trốn ngoài như chạy trối chết, quyển sách nhỏ tay nàng ném lên bàn, trong nháy mắt hai má nàng bỗng đỏ bừng.

— Quyển sách nhỏ đó là do mợ của Lục Vô Ưu tặng nàng, đó nàng tiện tay giấu gối, nhất thời quên mất giường chỉ nàng ngủ.

Một lát giọng của Lục Vô Ưu mới truyền tới: “Ta vô tình thấy… Nàng cần quá để ý.”

… Làm để ý ?!

Hạ Lan Từ vắt tóc nữa, quyết định đêm nay cứ ngủ ở ngoài, tiện thể giấu cuốn sách nhỏ góc sâu nhất trong rương quần áo.

Loading...