Nói đến đây, cảm thấy vô vị, cuối cùng tiếp.
"Đợi chuyện kết thúc, Vi Vi, chúng đến Bắc Cương nhé." Trước mặt , Nhiếp Hàn Sơn đột nhiên ôm lòng, phía đột nhiên bùng nổ một trận đùa.
Áp n.g.ự.c , thấy tiếng tim đập, từng nhịp từng nhịp như tiếng trống.
"Được." Ta như .
Đại quân xuất phát, Nhiếp Hàn Sơn cưỡi Bạch Tuyết đầu, bóng dáng dần biến mất ở phía xa.
Hổ Phách lúc mới bước lên.
"Tiểu thư, lão gia bảo tối nay về nhà ăn cơm."
"Ta , phái về một tiếng, khỏe, hôm khác sẽ về phủ thăm phụ ." Ta rũ mắt xuống, thản nhiên .
Hổ Phách thôi, nhưng cuối cùng vẫn đáp "Vâng".
Ta cuối cùng vẫn về phủ, lấy cớ bệnh ở trong phủ mấy ngày.
Mãi đến khi Thái hậu nương nương triệu cung, và giữ ở điện phụ nghỉ .
Đây là đầu tiên ở trong cung, bây giờ nghĩ , chuyện lẽ điềm báo từ .
Nửa đêm, trong cung thành sáng lên ánh lửa, tiếp theo là tiếng cung nữ trực đêm hốt hoảng chạy loạn.
Ta trở xuống giường, mặc xong quần áo, cẩn thận giấu d.a.o găm trong ngực, Tố Cẩn cô cô dẫn cung nữ chạy tới, kéo đến mật thất của Từ Ninh Cung.
Thái hậu nương nương an tọa ở bên trong, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn tâm trạng uống .
Ta bà, nếu sớm dự liệu, thì thật hổ là con cháu Nhiếp gia.
Tiếng bước chân vội vã của quân phản loạn, tiếng đao kiếm c.h.é.m , tiếng cầu xin và tiếng kêu đau đớn của cung nữ chút kiêng dè truyền .
Mặt trắng bệch, Thái hậu nương nương thậm chí còn lòng an ủi .
Chỉ là trong tình huống , thật sự là quá nhạt nhẽo.
Thời gian trôi đến nửa đêm, cửa mật thất gõ, một lặng ngắn ngủi, đẩy mạnh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-sinh-luyen/chuong-38.html.]
Thích truyện trinh thám thì bấm zô chỗ team r nhấn phô lô tui để nhận thông báo sớm nhất nhaa
lúc đang đề phòng, Tố Cẩn tiến lên.
Người đến mặc áo giáp đen, đao kiếm còn dính m.á.u đỏ tươi, cung kính lui sang một bên.
"Vi Vi, chúng thôi." Thái hậu nương nương dậy, tiện tay sửa sang váy áo chút lộn xộn, , lạnh lùng .
Ta gì nhiều, chỉ yên lặng theo bà.
Suốt đường , khắp nơi thể thấy t.h.i t.h.ể đường, m.á.u dính chân thấm đầy váy áo.
Càng đến gần chủ điện, m.á.u đất càng nhiều, thể thấy là dọn dẹp qua, t.h.i t.h.ể đều kéo quảng trường phía .
Trong binh lính bảo vệ, thấy gương mặt quen thuộc.
Thuộc hạ của Nhiếp Hàn Sơn, Hà Nhị, vốn còn đang hung dữ căng thẳng, khi thấy , liền ngây ngô, lộ hàm răng trắng.
Xác c.h.ế.t khắp nơi, nổi, chỉ gật đầu hiệu.
Nếu ở đây, thì Nhiếp Hàn Sơn chắc cũng...
Ta đang nghĩ như , từ lúc nào đến đại điện, cửa lập tức mở .
Qua cánh cửa, thấy Nhiếp Hàn Sơn vẻ mặt lạnh lùng, và Thái tử đang cầm kiếm, m.á.u kiếm từng giọt từng giọt rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Dưới chân là t.h.i t.h.ể của Thập Tam hoàng tử và Hoàng Quý Phi nương nương nhắm mắt.
Khi Nhiếp Hàn Sơn thấy , trong mắt chút kinh ngạc, chuyển sang Thái hậu nương nương, trở nên bình thường.
Cửa đại điện đóng lưng .
Bệ hạ vốn đang bệnh nặng lúc giống như chuyện gì, cao ngai vàng.
Mà ở xa là phụ của .
Thấy và Thái hậu nương nương tiến , bệ hạ đột nhiên lớn, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn: "Phù An! Phù An! Ta ngay là ngươi! Là ngươi!"
Thái hậu nương nương phất tay áo, chậm rãi bước lên, tiện chân đá t.h.i t.h.ể của Thập Tam hoàng tử đang chắn đường, thản nhiên : "Sao bằng ngài , vì bảo hoàng quyền của , ngay cả việc giả bệnh cũng dùng, bây giờ bệ hạ ngài vui chứ, hai đứa con trai ngài kiêng kị nhất, bây giờ một đứa tự ý cấu kết cấm vệ quân phát động cung biến, một đứa tự tay c.h.é.m c.h.ế.t ruột của , đây là điều ngài ?"
Trong giọng của Thái hậu nương nương đầy vẻ mỉa mai.
"Có lẽ đây chính là báo ứng."