Phụ Thân Ta Hoàn Sinh Trở Lại - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-10-18 16:30:34
Lượt xem: 410
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Phụ cháu chết? !"
Diệu Diệu cắn tan đường, vị chua của quả mận cô nhăn cả mặt nuốt nguyên cả quả mận trong bụng, khuôn mặt nhỏ hoảng sợ Nguyên Định Dã: "Phụ cháu c.h.ế.t ? !"
"..."
Nguyên Định Dã đột nhiên hoang mang, chậm rãi nháy một con mắt.
Nếu nhớ sai, tối hôm qua tiểu cô nương thế của thì chính là phụ mẫu đều còn ở đây.
Cô phụ mẫu, chỉ cả nhà cữu cữu tâm địa độc ác, ngay cả nhân còn sót cũng cần cô, chỗ để , mới động tâm đưa tiểu cô nương lên kinh thành. nếu phụ mẫu cô còn sống thì đến phiên tới quan tâm?
Nguyên Định Dã nhíu mày.
"Phụ cháu chết? Vậy ông bây giờ đang ở "
Diệu Diệu lắc đầu: "Cháu ."
"Cháu ?"
"Từ khi cháu đời thì từng thấy phụ nhưng nương cháu sớm muộn sẽ một ngày ông sẽ trở đón cháu về." Diệu Diệu mấp máy môi, mất mát rũ mắt xuống, mứt quả trong tay như mất hết hương vị: " cháu chờ lâu, phụ cháu vẫn trở về."
"Nương cháu chẳng lẽ phụ ?"
Diệu Diệu mơ hồ : "Có lẽ là đánh trận?"
"Cháu phụ là đại tướng quân? Vậy phụ cháu là đại tướng quân nào?"
"Cháu ."
"Vậy ông tên là gì?"
Diệu Diệu càng thêm mờ mịt: "Nương cháu ..."
"..." Nguyên Định Dã bất đắc dĩ : "Vậy cháu cái gì cũng phụ là đại tướng quân?"
"Nương cháu như thế ." Diệu Diệu ủy khuất: "Trước khi cháu chào đời thì phụ cháu thấy tăm , ngay cả cữu nương còn thấy bao giờ, nương ông sẽ trở nên cháu vẫn luôn chờ. Chỉ là cữu nương ..."
"Nói cái gì?"
Tiểu cô nương ủ rũ, trầm thấp : "Cữu nương ... Phụ cháu sớm c.h.ế.t ."
Có một chuyện, cô vẫn luôn cho bất luận ai .
Trước khi nương qua đời, mỗi ngày cô đều ở cạnh giường nương, gối lên cánh tay lạnh buốt của mẫu , nhỏ giọng phụ sẽ trở về, sẽ giúp đỡ mẫu . Trước đó, hai con đều chờ đợi thôi, xem như thời gian khổ cũng thể tìm một tia hi vọng.
một như thế.
Nương ôm lấy cô, ngừng chảy nước mắt, liên tục xin , nước mắt nóng hổi nhỏ lên cổ của cô, Diệu Diệu lập tức lấy tay lau nước mắt cho nương, nhưng nước mắt dù lau thế nào cũng hết . Mấy ngày , nương qua khỏi căn bệnh mà .
Sao nương xin cô?
Sau khi nương qua đời, Diệu Diệu chuyển đến căn phòng để đồ cũ, mỗi ngày suy nghĩ câu .
Một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, ôn nhu mà ấm áp, trong cái chớp mắt, cô bế lên. Diệu Diệu ghé bờ vai của thúc thúc bụng, nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt nhỏ của .
Nguyên Định Dã cố gắng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô như an ủi, trong lòng điều suy nghĩ.
Đánh trận ở biên quan suốt sáu năm, mỗi một binh sĩ đều là từ nhiều nơi tới chinh chiến, lẽ phụ của tiểu cô nương cũng là triệu tập năm đó. Chỉ là nhiều năm tin tức, thể sớm bỏ mạng nơi chiến trường .
Hắn thầm nghĩ trong lòng: Nếu thì phụ thật thất trách, cho dù là ở biên giới xa xôi thì cũng nên gửi thư về nhà chứ, cho dù chỉ là nhờ chăm sóc thôi, mà một chút tin tức cũng , khiến cho nữ nhi của chịu ủy khuất bao năm qua.
"Chỉ là cháu vẫn hi vọng phụ cháu còn sống." Diệu Diệu nhỏ giọng : "Cho dù ông đến tìm cháu cũng , chỉ cần ông còn sống là ."
Nguyên Định Dã trong lòng mềm nhũn, cúi đầu xuống, gương mặt non nớt của tiểu cô nương, : "Chờ giải quyết việc riêng xong, giúp cháu tìm cha ?"
"Thật ?" Diệu Diệu ngẩng đầu lên, chờ mong thấp thỏm: " mà thúc thúc phụ cháu là ai?"
Nguyên Định Dã : "Cháu là ai ?"
Diệu Diệu mở to đôi mắt, tò mò .
"Ta chính là đại tướng quân do thánh thượng phong, tìm một chẳng dễ như trở bàn tay ?"
"Đại, đại tướng quân!" Diệu Diệu sợ ngây , miệng mở to, ngay cả con mắt cũng quên nháy, cô dám tin hỏi: "Thúc thúc gạt cháu chứ?"
"Lừa cháu cái gì?"
Là đại tướng quân!
Đại tướng quân chân thật!
DTV
Cô nhiều chuyện kể về đại tướng quân nhưng thấy đại tướng quân thật bao giờ!
Vậy mà thúc thúc bụng ngay mắt đây là hình tượng uy vũ bất phàm đó!
Diệu Diệu kích động đến gương mặt đỏ bừng, con mắt cũng sáng lấp lánh, giống như thể chiếu ánh sáng "Chẳng lẽ thúc là phụ cháu !"
Nguyên Định Dã ha ha: "Ta chỉ một thê tử, nhưng nữ nhi lớn như cháu."
Diệu Diệu cũng để ý, hai tay nhỏ kích động sờ cẩn thận lên khuôn mặt kiên nghị tuấn của , chống lên bả vai, cố gắng về phía con ngựa nâu ở phía , tay cô chính là cơ bắp cuồn cuộn của thúc thúc đại tướng quân, trong mắt là tuấn mã mạnh mẽ nhất.
Quả nhiên đại tướng quân uy phong!
Nương thực sự lừa cô!
Diệu Diệu sờ sờ đại tướng quân, sờ sờ con ngựa. Cô gặp đại tướng quân thật, trong tưởng tượng về phụ cũng trở nên phong phú, ông nhất định cũng giống thúc thúc đại tướng quân , thể uy vũ bất phàm, cũng cưỡi ngựa thần khí lớn...
"Diệu Diệu?"
Diệu Diệu lấy tinh thần, đầu .
Cách đó xa, đại biểu ca kinh nghi cô.
Cô hoảng sợ, vội vàng chui lòng n.g.ự.c thúc thúc đại tướng quân.
"Thật sự là ngươi?" Đại biểu ca bước nhanh tới kéo cô, Nguyên Định Dã ngăn , định tay, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt lạnh như băng của nam nhân, lập tức dọa đến run , đại biểu ca cố gắng ôn tồn : "Ngươi tại ở chỗ ? Nương và đang tìm ngươi đấy."
Diệu Diệu tin nhô đầu : "Cữu nương đang tìm ?"
Đại biểu ca tủm tỉm, khó một bày sắc mặt với cô, chỉ : "Là phụ ngươi trở !"
Diệu Diệu ngây .
...
Lúc Diệu Diệu theo đại biểu ca trở về thì khuôn mặt vẫn còn ngây ngốc.
Cả đường cô đều nghĩ đại biểu ca cố ý lừa , nhưng thật sự hiểu lừa vì mục đích gì, cô cái gì cũng , khả năng là cữu nương cô . Từ lúc sinh đến nay bao giờ thấy đại biểu ca hiền lành ân cần như , bộ dáng giống ngày phụ trở về Diệu Diệu nhịn tin .
Cô về tới Trương gia, cữu nương ở ngoài lâu, thấy cô lập tức lao đến, Diệu Diệu vô thức rụt cổ , tay cữu nương nhu hòa vuốt ve gương mặt "Diệu Diệu , cuối cùng cháu cũng trở !"
Diệu Diệu run lên.
Cữu nương thể ôn nhu chuyện như , ngay cả đối với biểu ca cũng từng thiết đến thế, huống chi, cữu nương xưa nay từng tên cô, đều là "Xú nha đầu" "Nha đầu c.h.ế.t tiệt ".
Diệu Diệu nhón chân lên trong phòng: "Cữu nương, phụ ... Đã trở ?"
"Đúng vậy a đúng a, phụ cháu chờ lâu ."
Cữu nương vội vàng dắt cô bên trong, Diệu Diệu lảo đảo đuổi theo, nhà chính thì thấy một nam nhân xa lạ đang ở giữa, trong phòng cũng nhiều , cữu cữu, gia gia và nãi nãi đều ở bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-than-ta-hoan-sinh-tro-lai/chuong-11.html.]
Đây là phụ của cô ?
Diệu Diệu mở to hai mắt, cẩn thận đánh giá , nam nhân thấy cô liền lên, cũng khiến Diệu Diệu rõ hơn. Thân hình của tính là cường tráng, tướng mạo cũng thể là tuấn, quần áo lộng lẫy, thái độ ngạo mạn, cưỡi lớn ngựa, cũng uy vũ như thúc thúc đại tướng quân. nếu phụ của thì Diệu Diệu đều cảm thấy là nhất thiên hạ.
"Đây chính là Trương Diệu Diệu ?" Quản sự Dương phủ cũng tò mò đánh giá cô, tiểu nha đầu nơi hương dã vắng vẻ phận gì mà khiến đích thái tử điện hạ mở miệng đưa lên kinh.
Hắn nam nhân khí độ bất phàm phía Diệu Diệu, luôn cảm thấy chút quen quen, nhớ gặp ở "Ngươi là?"
Nguyên Định Dã gật đầu, khoanh tay tiểu cô nương, cũng lên tiếng. Bởi vì yên tâm cho nên mới cùng.
Quản sự Dương phủ với Trương gia: "Vậy sẽ đưa ."
Diệu Diệu nháy mắt , đầu thấy phụ , trong lòng nhiều lời hiểu nhưng bắt đầu từ , nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chẳng gì. Cô phụ cũng hiểu ý của nhưng phụ chỉ cô một cái, nhanh dời ánh mắt .
Diệu Diệu kinh ngạc, thật sự kém xa so với tưởng tượng.
Cảnh gặp mặt phụ là như ?
Cô còn nghĩ phụ sẽ vui, giống như chờ cô lâu, sẽ đem cô ôm trong ngực, cũng bế cô lên cao, cao qua đỉnh đầu của , giống như cặp cha con vui đùa trong làng . Cô còn nghĩ phụ sẽ nhiều, đó sẽ hỏi cô chuyện những năm qua, hỏi xem cô cùng nương chịu ủy khuất thế nào.
phụ hình như hề để tâm tới cô.
Cữu nương kéo lấy Diệu Diệu, lấy lòng : "Đại nhân, chúng nuôi đứa nhỏ nhiều năm, vẫn luôn cho nó ăn sung mặc sướng, thấy nó từ nhỏ mất nên việc gì trong nhà cũng nỡ để nó động . Đại nhân, bây giờ ông mang là mang nhưng chúng thật sự nỡ..."
Quản sự Dương phủ liền hiểu ý đồ của nàng .
Hắn cũng lười dây dưa với đàn bà nông thôn , lấy từ trong n.g.ự.c một túi tiền, ném về phía nàng .
Cữu nương vội vàng bắt lấy, mở liền trợn cả mắt lên.
Diệu Diệu dám tin , thể những lời trái lương tâm như thế.
Cô vội vàng đầu, với phụ của : "Không , phụ , đừng cữu nương lung tung!"
Mặt cữu nương cứng đờ, liền kéo lấy cô: "Con nha đầu... Diệu Diệu , cháu cũng chớ lung tung a."
Quản sự Dương phủ : "Trương Diệu Diệu, về con theo lên kinh thành thì sẽ trở về nữa. Đi đường quan trọng, chúng lúc nên thôi."
Diệu Diệu khẽ giật : "Vậy... Vậy con thì ?"
Quản sự Dương phủ sững sờ.
Thái tử điện hạ chỉ phân phó tới đón một bé gái, đứa bé còn nương.
Cữu nương vội : "Nương cháu c.h.ế.t , đương nhiên thể ."
" mà..."
Cữu nương đẩy cô một cái: "Cháu đúng là đồ ngốc, đây chính là kinh thành đó, còn do dự cái gì."
mà...
Diệu Diệu nhớ tới cái gì đó, vội vàng : "Còn đồ của nương để !"
Sắc mặt cữu nương hoảng hốt, vội vàng kéo cô .
Quản sự Dương phủ hỏi: "Là cái gì?"
Cữu nương vội vàng hấp tấp: "Chỉ là chút đồ đáng tiền trong nhà thôi..."
"Đó đều là nương để cho !" Diệu Diệu mong chờ hỏi: "Ta thể mang ?"
Cữu nương: " đều bán mất !"
Diệu Diệu mất hứng phản bác: "Vẫn thể mua về mà!"
Cô xong đầu, chờ mong phụ .
Quản sự Dương phủ nhíu mày: "Một chút đồ dùng trong nhà? Mang theo những vật thì đường cũng tiện, trong kinh thành cái gì cũng , chờ lên đến kinh thành thì sẽ chuẩn cho con đồ mới."
Diệu Diệu ngây ngốc.
Cô nghĩ tới phụ thể như , ngây một lúc mới mờ mịt lặp : " đó là đồ của nương..."
"Đều thứ gì quan trọng, nếu còn gì nữa thì thôi." Quản sự Dương phủ thúc giục : "Trong kinh thành còn đang chờ đợi đấy."
Diệu Diệu há hốc mồm, vốn nhiều thứ hỏi, thất vọng rút .
Trong lòng Diệu Diệu ủy khuất mờ mịt: Tại phụ giống như cô nghĩ ?
Cô chỉ cảm thấy n.g.ự.c khó chịu vì thấy . Thầm nghĩ từ lúc cửa, phụ ngay cả một câu cũng hỏi thăm cô, cũng hỏi qua nương...
Cô trong phòng một lượt, cuối cùng ngẩng đầu lên, thúc thúc đại tướng quân.
Nguyên Định Dã ở một bên , thu hết tất cả trong mắt, lập tức chau mày.
Tiểu cô nương chịu tổn thương, cữu nương thì giả bộ hiền lành, mà tên phụ dù là nửa câu quan tâm nữ nhi cũng hỏi, chỉ vội vàng mang , thậm chí còn cảm giác như gấp hơn cả nha dịch. Cái giống như cha con ngăn cách nhiều năm, cũng thấy cổ quái.
lúc quản sự Dương phủ đưa tay kéo Diệu Diệu thì tiến lên một bước, chặn quản sự Dương gia .
"Đợi chút." Nguyên Định Dã chắn phía Diệu Diệu: "Ngươi chứng cứ gì để chứng minh bản là phụ con bé?"
Quản sự Dương phủ sững sờ.
Cữu nương lập tức dựng lông mày lên: "Ngươi là ai? Sao tới quản chuyện nhà chúng hả?"
Đại biểu ca vội giải thích: "Lúc con tìm thấy Diệu Diệu thì cứ theo."
Nguyên Định Dã để ý tới hai , chỉ hỏi quản sự Dương phủ: "Nghe phụ con bé từng xuất hiện, ngay cả nhà cũng gặp nào, ngươi lấy gì để chứng minh bản lừa đảo?"
Cữu nương lập tức : "Ông với chúng , phụ Diệu Diệu xuất từ nhà phú hào, lặn lội từ kinh thành ngàn dặm xa xôi đến đây chỉ để lừa ? Chuyện của Trương gia bọn thì liên quan gì tới ngươi, đừng mà xen việc của khác."
"Từ kinh thành đến?" Sự hoài nghi trong mắt Nguyên Định Dã càng nặng: "Ta , phụ con bé là đánh trận?"
Diệu Diệu cũng lấy tinh thần, nhút nhát thò đầu từ phía : "Ông phụ ?"
Quản sự Dương gia thầm mắng một câu, : "Ta đương nhiên là phụ con nhưng đánh trận, là nương con nhớ nhầm."
"Ngươi tín vật ?"
"Không ."
"Nếu đây là con gái của ngươi, ngươi vì một câu cũng hỏi thăm con bé sống như thế nào?" Nguyên Định Dã chỉ Diệu Diệu: "Từ lúc bước cửa, ngươi dù là nửa câu quan tâm cũng , cũng nó , ngược chỉ tin vài ba câu của phụ nhân , ngươi hỏi con gái của ngươi những năm qua sống , nếu là bắt nạt, ngươi vì nó mà mặt ?"
Cữu nương gấp đến độ đầu đầy mồ hôi: "Ta ngươi..."
"Ta ." Diệu Diệu nhỏ giọng mở miệng: "Ông chứng minh thế nào mà là phụ ?"
Quản sự Dương gia trừng mắt Nguyên Định Dã, hít sâu một , cố nhớ lời Dương tướng căn dặn, ôn hòa với Diệu Diệu: "Ta và nương con —— nương con tên là Trương Tú Nương ? Chúng năm đó..."
"Đợi chút." Nguyên Định Dã ngắt lời.
Trong đầu của như thứ gì chợt lóe lên, giống như bắt , hình như bắt .
Mọi , tiếng chửi mắng của cữu nương đầy miệng, nhưng hề , chỉ nắm lấy bả vai Diệu Diệu, theo bản năng dùng lực, cúi đầu hỏi một vấn đề liên quan: "Hắn , nương cháu... Tên là gì?"
Không đợi Diệu Diệu trả lời, lập tức hỏi tiếp: "Nơi là thôn Tiểu Khê?"
"Trong thôn mấy tên Trương Tú Nương?"
"Cháu năm nay mấy tuổi?"