Phụ Thân Ta Hoàn Sinh Trở Lại - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-10-18 16:34:24
Lượt xem: 386

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Diệu Diệu đầu đến phủ thành Thanh Châu, cái gì đều cảm thấy mới mẻ vô cùng.

Cô bỗng nhớ đến mấy ngã tư thị trấn với các cửa hàng quán ăn muôn màu muôn vẻ.

Quản sự Dương phủ dẫn cô mua tranh đường(*), nước đường chảy vẽ thành hình một tiểu cô nương xinh xắn, đáng yêu, Diệu Diệu món đồ lạ mắt hồi lâu, nỡ ăn, thêm một cái là "Phụ và mẫu ", đặt cùng một chỗ, sẽ là một gia đình.

(*) Tranh đường: là kiểu tạo kẹo thành nhiều hình dáng đó.

Thấy cô mải ngắm hai cây kẹo, quản sự Dương phủ lấy bên sạp tượng đất cạnh đó mấy hình , cũng vẫn như cũ tạo thành một nhà ba . Diệu Diệu mới hỏi: "Phụ ?"

Quản sự Dương phủ : "Tướng quân còn nhiều việc bận rộn. Nguyên tiểu thư mệt ? Vậy để tiểu nhân đưa tiểu thư lâu một lát, gọi hai đĩa điểm tâm, ăn nghỉ ngơi ?"

Diệu Diệu ngoan ngoãn theo lâu. Cửa sổ nhã gian đẩy , thể thấy phong cảnh đường phố nhộn nhịp. Đối diện là một gian hàng bán sách, vài thư sinh , trong tay đều cầm những quyển sách bọc bìa màu tím, Diệu Diệu mãi dời.

Quản sự Dương phủ thuận theo xuống "Diệu Diệu tiểu thư sách ? Hay là tiểu nhân phái mua vài cuốn sách?"

Hắn xong, cảm thấy chỗ .

Nữ nhi của Nguyên tướng quân lớn lên ở nơi hương dã, chữ chứ?

Hắn vội vàng sửa : "Hay là tiểu nhân cho mua mấy quyển thoại bản về kể cho tiểu thư nhé?"

Diệu Diệu : "Thúc thúc giúp mua vài cuốn sách , 《 Tam Tự Kinh 》 và 《 thiên tự văn 》, hai cuốn ! Nếu như thể thì mua cả bút mực với giấy nữa, lát nữa sẽ bảo phụ trả tiền cho nhé."

Cô lúc đầu mỗi ngày đều luyện chữ mặt cát, hai ngày qua phụ đến nên sơ sót quên mất bài tập, nay thấy cửa hàng sách, Diệu Diệu lập tức nhớ ! Tiểu ca ca , sách dù là một ngày cũng lười biếng, nếu lười thì sẽ biến thành Diệu Diệu ngốc nghếch !

DTV

Quản sự Dương phủ lấy kinh hãi nhưng vẫn bảo thủ hạ đến cửa hàng mua sách. Chỉ trong chốc lát đủ hai cuốn 《 Tam Tự Kinh 》《 thiên tự văn 》, còn giấy và bút mực bày ngay mặt Diệu Diệu.

Quản sự Dương phủ hỏi: "Hay cứ để tiểu nhân sách cho tiểu thư ?"

"Không cần, tự ."

Diệu Diệu ghế, trải đều giấy trắng , lấy một cái hộp kê lên hai đầu giấy, đó lúc lấy bút chấm mực cảm thấy quen lắm -- trong mộng cái gì cũng đều sẵn nên bây giờ khó khăn chút.

Quản sự Dương phủ mài mực liếc mắt quan sát, thấy Diệu Diệu nâng bút chấm chấm mực, cũng lật sách, trực tiếp lên giấy. Mặc dù chữ tính là nhưng cũng nét riêng, động tác thuần thục nhưng đúng cách, đầy một lát, trang giấy phủ kín bởi các nét chữ lặp lặp .

Quản sự Dương phủ từng thấy các thiếu gia học vỡ lòng, lúc bọn chúng cũng là một chữ mấy , mãi mới thuộc lòng .

Quản sự Dương phủ thắc mắc hỏi: "Phu nhân tướng quân chữ ạ?"

Diệu Diệu còn đang nên ngẩng đầu: "Nương chữ. Đi học thì sẽ mất tiền nên ngay cả cữu cữu cũng từng học. Chỉ là nương từng , đợi tích lũy đủ tiền sẽ đưa học."

"Vậy là tiểu thư Diệu Diệu đến lớp ?"

"Đương nhiên là ." Diệu Diệu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt như kẻ ngốc để : "Được học là nhị biểu ca, ."

Quản sự Dương phủ: "..."

Hắn hỏi tiếp: "Vậy tiểu thư là theo ai học chữ thế?"

Diệu Diệu mở miệng, định thì chợt nhớ tới tiểu ca ca từng dặn thể đem chuyện của cho khác , nếu cho khác thì cô sẽ trói cột gỗ, phía là một cái thùng chứa dầu, một mồi lửa thiêu cháy!

Diệu Diệu lập tức ngậm miệng , cảnh giác : "Là... Là tự học lấy !"

Quản sự Dương phủ đang hỏi , Diệu Diệu chặn họng: "Được , thúc cần hỏi nữa."

Hắn chỉ thể ngậm miệng , âm thầm cất tập giấy Diệu Diệu .

...

Mà Nguyên Định Dã lúc còn đang ở trong phủ nha.

Hắn ở chủ vị, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng tri phủ Thanh Châu quỳ gối ở .

Tri phủ Thanh Châu quỳ bao lâu, từ khi bước cánh cửa thì quỳ, bây giờ hai chân mỏi nhừ đến phát đau như nhũn , cuối cùng mất cảm giác, mồ hôi lạnh cũng chảy đầy , nhưng Nguyên Định Dã vẫn luôn lên tiếng nên cũng dám động.

Từ lúc thấy tiểu cô nương , tri phủ Thanh Châu việc lớn .

Trong chốc lát, hiểu chuyện gì xảy . Trước chỉ nghĩ đến Trương Tú Nương, nếu thật sự đúng là chỉ mỗi Trương Tú Nương thì còn thể tìm cách cầu tình, xin Nguyên tướng quân tha cho , nhưng ngàn vạn nghĩ tới là Trương Tú Nương qua đời, còn để một nữ nhi!

Con cháu Nguyên gia ít ỏi, trượng phu Ngô thị c.h.ế.t sớm nên một mụn con nào, tiểu cô nương xuất hiện chính là hậu thế duy nhất của Nguyên gia!

Tri phủ Thanh Châu chỉ cảm thấy mắt mờ ảo, cho dù là Ngô thị ở nơi kinh thành xa xôi cũng cách nào giúp .

Cũng trôi qua bao lâu, ở phía mở miệng: "Ngươi hẳn là hôm nay tới tìm ngươi?"

Tri phủ Thanh Châu dám ngẩng đầu lên, run rẩy đáp: "Nguyên tướng quân, hạ quan... Hạ quan..."

"Biết , ngươi ngay cả lời cũng ?"

"Dạ... Hạ quan... Hạ quan ..."

Tri phủ Thanh Châu cố chỉnh giọng: "Nguyên tướng quân, những ngày qua hạ quan ngày đêm suy nghĩ, thật sự sai . Là hạ quan ngu dốt, tự tác chủ trương trễ nại chuyện lớn của tướng quân, xin tướng quân cho hạ quan một cơ hội, hạ quan nhất định tận tâm tận lực, phụ kì vọng của tướng quân..."

"Miễn ." Nguyên Định Dã lạnh lùng : "Nếu còn cho ngươi thêm nữa, chỉ sợ chính là tung tích."

Tri phủ Thanh Châu vội vàng đáp: "Hạ quan dám!"

"Ngươi dám? Ngươi cái gì mà dám!" Nguyên Định Dã đột nhiên dậy, vung tay ném hết giấy bút bàn xuống, vết mực còn khô văng lên mặt tri phủ Thanh Châu, cái nghiên mực cũng đập mặt của nhưng ngay cả chạm cũng dám chạm .

Nguyên Định Dã đập thật mạnh xuống, cả căn phòng như rung lên, trừng mắt tri phủ Thanh Châu, hai mắt đỏ hồng, hàm chứa lửa giận ngập trời, giọng căm hận : "Ta chỉ giao phó ngươi xử lý chuyện , ngươi thì giỏi , tự tác chủ trương, bảo ngươi đưa Trương Tú Nương đến kinh thành, ngươi miệng nhưng , Trương Tú Nương tự , thế ngươi còn ngăn , bảo cho nàng lên kinh thành, mà đến cả cửa thành Thanh Châu cũng ! Đây chính là cái mà ngươi ngày đó cam đoan bảo an tâm ?"

Tri phủ Thanh Châu hết đường chối cãi, chỉ thể ngừng cầu xin. Hắn nữa cũng vô ích, chỉ đáp: "Tướng quân, hạ quan năm đó cũng là theo Nguyên đại phu nhân, ý chuyện a!"

"Ngô thị?" Nguyên Định Dã lạnh một tiếng "Ngô thị cho ngươi chỗ gì, để tri phủ Thanh Châu ngươi ngay cả tính mạng của bách tính cũng để ý?"

"Cái ... Cái ..."

Làm gì chỗ , ngay cả nửa phần thể diện cũng !

Tri phủ Thanh Châu hối hận chồng chất, chỉ hận thể khiến thời gian để hung hăng tát năm đó mấy cái.

Nguyên tướng quân , ngươi cho đúng ? Kia là chuyện trong hậu trạch nhà , liên quan gì tới ngươi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-than-ta-hoan-sinh-tro-lai/chuong-16.html.]

Đầu tri phủ Thanh Châu như lóe sáng, vội vàng : "Tướng quân, lá thư năm đó Nguyên đại phu nhân gửi, hạ quan vẫn còn giữ!"

Ánh mắt Nguyên Định Dã sắc bén .

Tri phủ Thanh Châu dám trì hoãn, vội vàng bò lên, lục tung cả giá sách. Hắn lấy trong ngăn kéo một bao giấy cũ, bộ đưa hết cho Nguyên Định Dã.

Nguyên Định Dã mở một phong thư xem.

Thanh Châu mặc dù cách xa kinh thành nhưng hai bên cũng liên hệ với . Ngày bình thường vẫn thư từ qua , duy trì quan hệ.

Hắn chân tới Thanh Châu, lưng Ngô thị phái tới đưa tin, ở trong thư đến Ôn Ninh công chúa, bảo tri phủ Thanh Châu khuyên sớm ngày trở kinh thành. Về khi triệu tập đến biên quan đánh trận, trong lúc gửi thư về nhà đề cập đến Trương Tú Nương, Ngô thị đưa tin tới, hỏi chuyện về Trương Tú Nương.

Đọc đến đây, Nguyên Định Dã ngẩng đầu lên: "Lúc Ngô thị hỏi Trương Tú Nương, ngươi trả lời thế nào?"

Thanh Châu tri phủ vội : "Sau khi Nguyên đại phu nhân hỏi cái , hạ quan mới xử lý sai . Trong thư hạ quan rõ là Nguyên tướng quân tự , còn hỏi Nguyên đại phu nhân là đưa Trương Tú Nương lên kinh thành ?"

Ánh mắt Nguyên Định Dã u lãnh hồi lâu, đến tri phủ Thanh Châu ướt đẫm mồ hôi lạnh mới thu tầm mắt , mở một phong thư khác .

Trong Ngô thị chỉ hỏi vài câu về Trương Tú Nương, hề đề cập tới chuyện đưa nàng kinh Lại về thì cũng gì nữa.

Sáu năm qua, bởi vì chiến sự mà thư gửi từ biên quan về kinh thành khó khăn, nhanh cũng mấy tháng mới một lá, nhưng Nguyên Định Dã chỉ một đề cập về Trương Tú Nương. Từ kinh thành gửi tới, đều là tự tay Ngô thị , nàng lo liệu việc lớn nhỏ trong nhà, trưởng tẩu như , ngược cũng vấn đề gì. trong thư nàng chỉ một nhắc đến Trương Tú Nương, cứ an tâm đánh trận, nàng sẽ chăm sóc cho Tú Nương.

Đây chính là chăm sóc ?

Trương Tú Nương xuất nơi hương dã, chữ nên cũng từng hoài nghi, còn cặn dặn quả tẩu trong thư, bảo nàng giúp Tú Nương mời một đến, Ngô thị đều luôn đáp ứng. Hắn ngày nhớ đêm mong ngóng một lá thư do chính tay Trương Tú Nương , cuối cùng chờ .

Đến lúc trở về từ cõi chết, thấy từ phụ từng ai tên Trương Tú Nương.

Trương Tú Nương ?

Nàng ngăn cản ở Thanh Châu, ngay cả cửa thành cũng , nhận hết vất vả, còn tận tâm nuôi dưỡng hài tử của bọn họ, nàng đợi tới đợi lui, đợi ngày trở về.

Chỉ sợ là khi mất hận c.h.ế.t !

Nguyên Định Dã dùng sức nhắm mắt , siết chặt phong thư mỏng, một lúc lâu , chậm rãi thả lỏng, vuốt phẳng tờ giấy, cố gắng kiềm chế cảm xúc xé rách lá thư . Chờ rải phẳng, lên, sắc mặt ảm đạm chằm chằm lá thư, như xuyên thấu qua trang giấy mỏng .

Tri phủ Thanh Châu run sợ, cảm thấy bản như thành vật trong lòng bàn tay, một cái mạng cũng Nguyên tướng quân nhào nặn.

"Nguyên tướng quân..." Hắn nuốt nước bọt, : "Ngài cũng thấy, Nguyên đại phu nhân đề cập tới nên hạ quan nghĩ Trương Tú Nương cũng quan trọng cho nên... Nên..."

chẳng sợ , đại họa cũng ủ sẵn, Trương Tú Nương còn chính là còn, vô luận thế nào cũng trở về .

Còn nữ nhi của Nguyên tướng quân bao năm qua chịu khổ nhục nơi hương dã nữa.

Mặt trời lặn về phía tây, gần đến hoàng hôn.

Bên ngoài ánh nắng chuyển thành ánh hoàng hôn đỏ rực, cửa sổ trong phòng đóng chặt, chỉ chút ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ giấy chiếu , chiếu sáng cả gian phòng mà bên trong thắp đèn, bóng tối bao trùm. Cả căn phòng yên tĩnh, tri phủ Thanh Châu cũng dám thở mạnh, càng dám Nguyên Định Dã, Nguyên Định Dã ở góc khuất, cũng rõ.

Mãi đến khi ở bên ngoài truyền đến tiếng của một bé gái.

"Phụ -- phụ -- "

Giọng non nớt phá tan khí ảm đạm ngưng trệ, tiếng của tiểu hài tử còn tràn đầy hân hoan xua cảm xúc kích động của trong phòng. Nguyên Định Dã thấy tiếng bèn ngẩng đầu lên nhưng hề động đậy.

Diệu Diệu tìm từng phòng một, mãi đến căn , "cạch" đẩy cửa phòng .

Cô vui vẻ chạy , dang hai tay , giống như một con chim bay về tổ, vui sướng nhào trong n.g.ự.c Nguyên Định Dã.

"Phụ , Diệu Diệu về !"

Thân hình Nguyên Định Dã cứng , ngây ngốc hơn nửa ngày, mới đưa tay ôm cô .

Tiểu cô nương mật ôm lấy cổ , cọ cọ khuôn mặt non mềm .

"Phụ , Diệu Diệu mang đồ ăn ngon , còn mua cả tượng đất, là phụ và mẫu , còn con nữa, cả một nhà chúng !" Diệu Diệu đếm đầu ngón tay: "Chỗ thật sự nha, so với thị trấn còn hơn nhiều, cái gì cũng , con ở bên ngoài cả nửa ngày mà vẫn hết , phụ , ngày mai chúng tiếp ?"

Nguyên Định Dã cất mấy phong thư trong ngực, lạnh lùng qua tri phủ Thanh Châu nhanh chóng thu liễm thần sắc , nhu hòa ôm nữ nhi ngoài.

Âm thanh líu ríu của tiểu cô nương xa dần biến mất.

Mãi đến khi thấy gì nữa, tri phủ Thanh Châu mới run rẩy vịn ghế xuống, lau mồ hôi lạnh trán.

Nguyên tướng quân gì, là... định bỏ qua cho ?

...

Trong đêm.

Nguyên Định Dã tiểu cô nương điềm tĩnh ngủ, lặng lẽ khỏi phòng.

Quản sự Dương phủ sớm chờ ở bên ngoài.

Hắn lấy từ trong tay áo vài tờ giấy, cung kính : "Tướng quân, đây là chữ tiểu thư Diệu Diệu lâu hôm nay."

Nguyên Định Dã liếc mắt một cái là thấy rõ nội dung, mặt khẽ thả lỏng: "Ngươi dạy?"

"Là tiểu thư Diệu Diệu tự học, giấy và bút mực, còn giấy, đều là chính miệng tiểu thư ."

Nguyên Định Dã ngẩng đầu lên: "Là ai dạy?"

"Cái ... tiểu nhân cũng , tiểu thư chịu ."

Nguyên Định Dã lật mấy tờ giấy , chữ đó vẫn còn non nớt nhưng qua là học một thời gian, bởi luyện chữ đơn giản.

Hắn nhíu mày, lấy từ trong n.g.ự.c một tấm lệnh bài, ném tay quản sự Dương phủ.

"Ngươi tìm những ..." Hắn mấy cái tên, đều là danh tiếng ở Thanh Châu.

"Vị trí tri phủ Thanh Châu nhiều năm, lẽ nên đổi."

Tác giả suy nghĩ của :

Thái tử: Ôm chặt chính .

Loading...