"Là hầu gia thì sơn phỉ gì nữa?" Tuyên Trác như đương nhiên : "Làm sơn phỉ dám , thoải mái như hầu gia?"
cũng là như .
"Trên núi vẫn còn nhiều đang chờ ." Diệu Diệu nhăn mặt: "Huynh sơn phỉ, về sẽ còn gặp lão đại bọn họ nữa."
Nhóm sơn phỉ tình nghĩa thâm hậu nên cô mới luyến tiếc lúc chia tay. Nếu thể, cô còn học suốt đời, như thì mỗi ngày đều thể chơi với bạn bè.
Vừa nghĩ đến sơn phỉ nhị đương gia "Vứt bỏ" , Diệu Diệu nhịn mà đau buồn vì bọn họ.
nhanh, cô còn lo lắng chuyện nữa.
Nhị đương gia nối quan hệ với trong kinh thành, chủ động biên quan, ở kinh thành để phát triển như nghĩ mà lựa chọn tòng quân!
Trong lúc nhất thời, bộ kinh thành bất ngờ đến sợ ngây .
Ngay cả ở trong mộng, Tuyên Trác cũng với Diệu Diệu: "Hắn nếu thể ở kinh thành, nhất định sẽ phát triển . Lần lúc tiến cung, liếc mắt một cái chính là kiểu thư sinh nho nhã, tự nhiên đòi đánh giặc?"
ý chí nhị đương gia kiên định, hoàng đế khuyên mấy đều , đành để .
Ngày nhị đương gia rời kinh thành, ai đến đưa, chỉ Diệu Diệu và phụ tiễn.
DTV
Khi thấy nhị đương gia, cô cuối cùng cũng hiểu vì quyết định tòng quân. Bởi vì tất cả sơn phỉ đều xuống núi !
Bọn họ dọn dẹp hành lý, theo nhị đương gia đến biên quan, tất cả xếp thành hàng để nhị đương gia ở giữa, tuy gầy yếu nhưng sơn phỉ kính trọng.
Lão đại ôm lấy Diệu Diệu một cái, đội cho cô vòng hoa lên đầu. Ngày xuân bách hoa thịnh phóng, ven đường đường hẻm nở rộ, nhóm sơn phỉ hái nhiều tết thành vòng hoa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phu-than-ta-hoan-sinh-tro-lai/chuong-80.html.]
"Chúng biên quan, về chắc sẽ gặp nữa." Lão đại : "Tiểu nha đầu, mấy thứ cháu tặng , chúng đều nhận . Chờ chúng đến biên quan định sẽ mang thật nhiều quà đến tặng cháu!"
Diệu Diệu ngẩng cao bọn họ: "Mọi vì biên quan, kinh thành ?"
"Kinh thành thì đúng là nhưng thích hợp với chúng . Biên quan loạn lạc nhưng nhị đương gia, , chúng cần cả ngày trốn chui trốn lủi, thể quang minh chính đại mà sống. Hơn nữa ở đó, chúng đánh với kẻ địch, thể mang về chiến công, thế là thuận lợi trở kinh thành !" Sơn phỉ tiếp, mặt tràn đầy chờ mong: "Chờ đến khi đó, thể sẽ nhiều đại tướng quân chỗ dựa cho cháu!"
Diệu Diệu tuy rằng hiểu lắm nhưng thấy bọn vui vẻ thì đây là chuyện .
Nếu là chuyện thì thể ngăn cản.
Cô đành : "Phụ cháu biên quan vất vả. Mọi nếu thiếu thứ gì, cháu sẽ nhờ phụ đưa qua."
Nhóm sơn phỉ ha ha, ai ai cũng xoa đầu cô một cái.
Đã còn sớm, nhóm sơn phỉ lời từ biệt biến mất mặt Diệu Diệu, cô tại chỗ hồi lâu bóng lưng của bọn họ dần khuất phía cuối chân trời mới lưu luyến thu hồi ánh mắt.
Cô kéo kéo góc áo phụ thì phụ lập tức bế cô lên.
Diệu Diệu hỏi: "Bọn họ liệu sống hơn lúc sơn phỉ ạ?"
Nguyên Định Dã khẳng định : "Đương nhiên."
Diệu Diệu an tâm .
Tuy rằng cô hiểu rõ nhưng sẽ luôn luôn nhớ kỹ sự bụng của bọn họ với sơn phỉ trong thoại bản là giống . Bọn họ mặc dù rời nhưng phía là tương lai tự đó đầy tươi sáng.
Đã là một chuyện , Diệu Diệu còn buồn nữa, thật tình thực lòng mong ước cho bọn họ.
Đợi đến khi gặp , bọn họ nhất định sẽ hơn so với bây giờ !