Về nhà nửa tháng, Tứ Nguyệt mang về cho năm lạng tiền lương tháng.
Ta cầm bạc tay, vui vẻ rạng rỡ.
Nếu ăn dè hà tiện, một năm thể tích góp sáu mươi lạng, thể mua mấy mẫu ruộng đất, xây nhà ở quê.
Đến lúc đó, tìm cách nhờ mang tiền về cho A Huynh, nhờ mua sắm cho .
Nhỡ một ngày vô nơi vô chốn, một nơi an , sẽ tránh cảnh phiêu bạt, nhà cửa.
Tứ Nguyệt bảo lấy một lạng để đ.á.n.h thưởng hạ nhân.
「?」
Ta Tứ Nguyệt, nàng lặng lẽ chờ đợi.
「Là cho các ngươi ?」
Tứ Nguyệt lắc đầu:
「Không cho chúng nô tỳ, mà là cho những khác ngoài Đồng Uyển. Ví dụ như bên nhà bếp, kho, phòng sổ sách, hạ nhân bên cạnh Phu nhân...」
Tứ Nguyệt , ánh mắt đầy sự thương xót.
Ta hiểu tại nàng như .
Ta sủng ái, đương nhiên tốn công đ.á.n.h tiếng, nếu cơm canh sẽ cắt xén, nước nóng luôn bỏ qua hoặc , đồ đạc công cộng phát hàng tháng hoặc là tới tay , hoặc là đồ hỏng.
Bọn tiểu nhân nịnh hót , chà đạp kẻ , thể đắc tội.
Ta chỉ thể c.ắ.n răng lấy một lạng đưa cho Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt cầm bạc ngoài.
Còn một nha nữa ít khi lộ mặt . Ta cũng quản nàng , gì.
Bà v.ú họ Hoàng, ngoài việc thì cũng buôn chuyện phiếm với .
Người duy nhất thể dựa là Tứ Nguyệt, nàng tháo vát.
Nàng khéo tay thêu thùa, sắp xếp việc vặt vãnh sinh hoạt của đấy. Ba bữa cơm đều đủ đầy, còn hoa quả, điểm tâm thì tùy duyên, dư sẽ ăn, cũng tham.
Chỉ là quá vô vị.
Ở quê thể trồng hoa cỏ trong sân. Về Vương gia , chẳng gì.
Ta từng nghĩ đến việc giao thiệp với các tỷ khác, nhưng họ thấy liền nhanh chóng bỏ , thậm chí còn đóng sầm cửa mặt .
Ta , họ ghét bỏ , cũng sợ khắc c.h.ế.t họ.
Ta lòng ai, nên bước chân khỏi phòng, mỗi ngày chỉ ngắm hoa, trò chuyện với nó, lau lá cho nó. Nhìn nó ngày càng hơn, cành lá sum suê, cũng thấy vui vẻ.
Lúc Đan Họa dẫn , bưng y phục và trang sức đến, liền , việc mà Phụ mẫu đón về tới.
「Phu nhân gần đây bận rộn hơn, nên nhất thời nhớ Tiểu thư...」
Đan Họa nhiều, chỉ khẽ gật đầu, tỏ ý .
「...」
Đan Họa im lặng một lát :
「Ngày mai Tiểu thư dậy sớm trang điểm, nô tỳ sẽ đến đón .」
[ Được ]
Ta những bộ gấm vóc lộng lẫy mà thất thần.
Tứ Nguyệt do dự mãi mới dám :
「Nô tỳ ngóng , Phu nhân đón về, là Đại tiểu thư gả Cố gia .」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-phan-cua-ta-va-nang/3.html.]
「...」
Ta Tứ Nguyệt.
Tứ Nguyệt tiếp:
「Người hôn ước với Đại tiểu thư là Cố Tam công tử, năm xưa là nhân vật vang danh long chương phượng tư , liên tiếp đỗ ba kỳ thi Đình Hoàng thượng sắc phong Trạng nguyên.
Đáng tiếc hai năm , trong một cuộc săn b.ắ.n ở ngoại ô phía Đông, thương do trúng độc khi hộ giá, tổn thương nặng, giờ thể , ít khi ngoài. Dù ngoài cũng xe lăn.
「Sau khi Tam công tử xảy chuyện, Cố gia từng đến đề nghị hủy hôn. Đại tiểu thư sống c.h.ế.t chịu gả. Cố gia từ hôn, Lão gia, Phu nhân nỡ, nên mới đón về.」
Trạng nguyên ư...
Ta khó hiểu hỏi:
「Tại là ? Các tỷ khác trong phủ ?」
「Người là đích nữ, còn họ...」
Lời của Tứ Nguyệt, hiểu.
Đích tỷ gả cho Tam công tử tàn tật, thể c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
Phụ mẫu nỡ từ bỏ mối hôn sự với Cố gia, hai năm gắng gượng chịu nổi, liền đón về, thế.
Nếu vì chuyện , họ căn bản sẽ nhớ đến .
Ta còn kịp gặp Tam công tử, Đích tỷ cho gọi qua.
Nàng cau mày, lạnh giọng hỏi:
「Ngươi chữ ? Cầm kỳ thi họa thế nào?」
Ta lắc đầu.
Nàng hừ lạnh một tiếng:
「Ngay cả Tam Tự Kinh cũng ?」
「Vâng.」
Nàng im lặng, mặt sa sầm: 「Đưa tay đây.」
💥Hi ! Bạn đang đọc truyện của nhà dịch Mây Trên Núi.
💥Follows Fanpage FB ( Mây Trên Núi ) để nhận thông báo ngay khi có truyện mới nhé!
Ta khó hiểu đưa tay .
Nàng cầm thước giới, đ.á.n.h mạnh lòng bàn tay .
「Chát!」
Đau quá.
Khoảnh khắc đó liền bật vì đau.
Ở quê dù ngoài, Nãi nương thương , bao giờ trách mắng đ.á.n.h phạt .
Huống chi đ.á.n.h một cách vô cớ như .
「Đưa !」
Ta xoa tay, chịu đưa . Nàng tức giận quát:
「Đưa ! Ngay cả Tam Tự Kinh cũng thuộc, còn đ.á.n.h ngươi !」
Nàng vô dụng, ngay cả Tam Tự Kinh cũng thuộc, chấp nhận.
nàng vì thế mà đ.á.n.h , chịu.
「Ta Tam Tự Kinh, chẳng vì Phụ mẫu đưa đến trang viên, ai dạy ? Nếu dạy, nhất định sẽ !」
Vậy thì, tại đ.á.n.h chứ?