Về đến nhà, lá bùa vàng đó,  Thẩm Thu cẩn thận đặt  túi áo sát .
Chúng  bắt đầu diễn tập hết   đến  khác.
Trong bồn tắm, Thẩm Thu bấm đồng hồ bấm giờ, quỳ bên cạnh , vẻ mặt nghiêm trọng như sắt.
"Ba mươi giây…"
"Bốn mươi lăm giây…"
"Một phút…"
Mặt  đỏ bừng, lồng n.g.ự.c như  nổ tung, hai tay bấu chặt sàn nhà.
Cảm giác ngạt thở cận kề cái chết, vô cùng chân thật.
Khi cận kề cái chết, Thẩm Thu lập tức đỡ  dậy,  mạnh mẽ há miệng, thở dốc từng , nước mắt sinh lý tự động chảy .
"Dao Dao, đừng sợ,   đây."
"Đến ngày đó,  nhất định sẽ cứu em."
Vòng tay  , là tấm phao cứu sinh duy nhất   thể bám  giữa nỗi sợ hãi vô bờ .
Ban đêm,  rúc  lòng  , liên tục xác nhận.
"Anh sẽ  để em c.h.ế.t đúng ?"
"Anh nhất định sẽ cứu em đúng ?"
"Anh đảm bảo." Anh  hôn lên trán , giọng điệu kiên định.
"Anh dùng mạng sống của  để đảm bảo."
Thời gian ba ngày, thoáng chốc  trôi qua.
Hoàng hôn, tàn dương đỏ như máu, nhuộm cháy cả chân trời thành một màu đỏ sẫm quỷ dị.
Công viên phía Tây thành phố, bờ biển.
Nước biển đen kịt, như một khối ngọc đen khổng lồ, sâu  thấy đáy.
 và Thẩm Thu sánh bước bên bờ biển, hệt như những gì chúng   tập luyện.
Lòng bàn tay  đầm đìa mồ hôi lạnh.
"Thẩm Thu… em sợ…"
"Đừng sợ,  chuyện  sẽ kết thúc thôi."
Anh  siết nhẹ tay , đưa  đến bên một tảng đá phủ đầy rêu phong,   lưng bỏ .
Nhìn bóng lưng  ,  hít một  thật sâu, dùng hết sức lực  , nặn  một nụ  méo mó.
Sau đó, chân  trượt.
"Á!"
Một tiếng thét chói tai, cả   rơi thẳng xuống mặt biển đen ngòm!
Lạnh buốt, thấu xương.
Nước biển tức thì nhấn chìm mũi miệng , nuốt chửng cả  .
 tuân theo diễn tập, vùng vẫy loạn xạ trong nước, đôi mắt dán chặt  bờ.
Chờ đợi  hùng của  đến cứu.
 Thẩm Thu  bờ   im.
Anh  chỉ  từ xa.
Không kêu cứu,  cởi quần áo,  một chút dấu hiệu sẽ xuống nước.
Anh  cứ thế  lặng yên.
Như một bức tượng vô tri.
Tại ?
Tại  vẫn  đến cứu ?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-thu/chuong-11.html.]
 sặc mấy ngụm nước, ý thức bắt đầu tan rã, cơ thể  kiểm soát  mà chìm xuống.
Bóng   bờ ngày càng mờ dần.
Phổi  như  lửa đốt cháy.
Trong làn nước biển lạnh giá,  dường như  thấy khuôn mặt sưng phù của Chu Tiểu Hi.
Cô  đang .
Cũng như thể  thấy  bờ, khuôn mặt Thẩm Thu ẩn hiện trong ánh hoàng hôn.
Anh  cũng , một nụ  sảng khoái và nhẹ nhõm.
Cuối cùng   hiểu  tất cả.
12
Góc  cảnh sát.
Gần đây vụ án quá nhiều, ngày nào cũng thức trắng đêm, đèn trong phòng trực trắng bệch, chiếu rọi đến mức  mặt   còn chút m.á.u nào.
Vốn định gục xuống nghỉ ngơi một lát, nhưng  ngờ điện thoại báo án vẫn reo lên.
 bất lực nhấc điện thoại, đầu dây bên , giọng một  đàn ông run rẩy như chiếc lá rụng trong gió thu.
"Đồng chí cảnh sát… Vợ  cưới của …"
"Cô  rơi xuống biển !"
 giật , lập tức bật dậy khỏi ghế,  còn chút buồn ngủ nào.
"Địa chỉ!"
"Công viên phía Tây thành phố, bờ biển!"
  vớ lấy áo khoác lao  ngoài,  gào lên một tiếng với Tiểu Vương đang gục mặt  bàn ngủ gật.
"Dậy ! Lại  án mạng !"
Còi xe cảnh sát chói tai xé toạc màn đêm tĩnh mịch.
Khi chúng  vội vàng hấp tấp đến hiện trường, bờ biển   một vòng  vây quanh.
Xe cứu thương  đến  chúng  một bước.
Nhân viên y tế đang quỳ  nền đất, thực hiện hồi sức tim phổi cho một  phụ nữ   ướt sũng, hết   đến  khác.
Cách đó  xa, một  đàn ông đang  bệt xuống đất, ôm chặt đầu, vẻ mặt vô cùng tuyệt vọng.
 liếc mắt  nhận   .
Thẩm Thu.
Vài ngày  đó,    cùng vị hôn thê của  đến để ghi lời khai.
Người phụ nữ tên Trần Dao, lúc  bất tỉnh  giường, gương mặt tái nhợt,  ngừng  rằng  hồn ma trở về đòi mạng.
Lòng  chợt thót , bước tới.
"Chuyện gì thế ?"
Thẩm Thu chợt ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt   đỏ ngầu, như thể sắp rỉ m.á.u  ngoài.
"Chúng  đang  dạo... Cô   tâm trạng  ,  ở một ."
" để cô  ở một , lùi  vài bước."
"Rồi...   thấy tiếng hét thất thanh..."
Anh  hai tay cắm chặt  tóc, giọng khản đặc, đầy đau đớn xé lòng.
"Khi   đầu , cô   rơi xuống !"
"  giỏi bơi lắm, nhưng  vẫn nhảy xuống."
"Trời tối quá, nước lạnh quá...   tìm thấy cô ..."
Anh     vung tay tự tát mạnh  mặt  một cái.
"Tất cả là tại ! Tại  vô dụng!"