Ngay khoảnh khắc chúng  đang  chuyện,  tấm ảnh  xảy  một biến hóa kinh khủng hơn!
Ba vòng tròn đỏ tươi, giống như những giọt máu, xuất hiện  trung  tấm ảnh.
Một vòng tròn, khoanh lấy Hồ Lệ Lệ.
Một vòng tròn, khoanh lấy Lâm Mạn.
Vòng tròn cuối cùng, siết chặt lấy khuôn mặt !
Ngay  đó, ở phía  cùng tấm ảnh, phần  gian trống rải.
Năm chữ, như   bằng máu, từng chữ một thấm dần .
“Các.”
“Người.”
“Đều.”
“Phải.”
“Chết.”
“A!”
 thất thanh hét lên, tay run lên, tấm ảnh rơi xuống đất.
Thẩm Thu cũng sợ hãi bật mạnh dậy khỏi ghế, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Chuyện… Chuyện  rốt cuộc là  ?!"
Anh  nắm chặt vai , dùng sức lắc mạnh, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh hãi và hoang mang.
"Trần Dao! Em  cho  ! Chuyện  rốt cuộc là ?!"
"Chu Tiểu Hi là ai? Mười năm  rốt cuộc  xảy  chuyện gì?!"
Nhìn gương mặt kinh hãi của  ,    chất vấn với giọng điệu khàn đặc,  ,   thể giấu  nữa .
Không thể giấu  nữa .
  thể chịu đựng thêm bí mật  đè nặng  suốt mười năm qua.
Nước mắt như đê vỡ, trào  xối xả.
 sụp đổ.
 nắm chặt vạt áo  n.g.ự.c  , kể hết  chuyện về mùa hè lạnh lẽo mà chúng   cố tình lãng quên suốt mười năm, cùng với trò đùa đó, cái kho lạnh đó, tiếng  tuyệt vọng của cô bé, và cả sự trốn tránh, hèn nhát của ba chúng . Tất cả đều  kể .
9
"Em  cố ý… Thẩm Thu… Em thật sự  cố ý…"
"Chúng em đều nghĩ đối phương sẽ nhớ  mở cửa, em cũng   cánh cửa đó  hỏng,  khi phát hiện   chết… Chúng em sợ quá… Lúc đó chúng em mới mười ba tuổi…"
Trong phòng bệnh, một sự tĩnh lặng c.h.ế.t chóc bao trùm.
 chờ đợi sự an ủi của Thẩm Thu, một cái ôm của  .
, chẳng  gì cả.
Mãi lâu ,   từ từ, từng chút một, đẩy   khỏi vòng tay .
"Dao Dao."
Anh  lên tiếng, giọng khàn đặc đến đáng sợ.
"Em   mắt  ."
 buộc  ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt   đầy tơ m.á.u nhưng  sáng rõ đến kinh .
"Những gì em  , là thật ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-thu/chuong-8.html.]
 điên cuồng gật đầu, nước mắt tuôn như mưa.
"Thật! Em  tất cả đều là sự thật!"
Thẩm Thu  .
"Được,   hỏi em vài câu nhé."
"Thứ nhất, nếu Chu Tiểu Hi thật sự là  bạn  nhất của ba đứa em, cô  c.h.ế.t một cách kỳ lạ trong kho lạnh, tại  cảnh sát  liệt ba đứa em  danh sách nghi phạm hàng đầu?"
"Người bạn  nhất, thường là đối tượng  nghi ngờ đầu tiên, đúng ?"
Tim  thắt .
"Chúng em… Chúng em  hôm đó chúng em  ở cùng  …"
"Vậy ?"
"Vậy câu hỏi thứ hai."
"Theo lời em , các em là vô ý g.i.ế.c . Lúc đó em chỉ mười bốn tuổi, là   thành niên, cho dù tự thú, cũng   xử phạt nặng."
"Vậy tại  Hồ Lệ Lệ và Lâm Mạn  nhất quyết giữ bí mật  suốt mười năm?"
"Hơn nữa, bên chịu trách nhiệm chính rõ ràng là em, dù em   bắt, họ cũng sẽ  , tại  họ  sợ đến mức đó?"
"Sợ đến mức các em thà c.h.ế.t vì sợ hãi, cũng  dám báo cảnh sát?"
 há miệng, nhưng    một lời nào.
Mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
Gương mặt Thẩm Thu, trong nước mắt , trở nên mơ hồ và đáng sợ.
"Câu hỏi cuối cùng, Dao Dao."
"Nếu thật sự chỉ là một tai nạn, một hành động vô ý…"
"Oán khí của Chu Tiểu Hi, tại   nặng đến ?"
"Nặng đến mức…  dùng cách tàn nhẫn như , để từng  từng  trong  các em  đền mạng?"
"Tại  cô    tìm  khác,  cứ bám lấy mỗi ba đứa em?"
"Trần Dao, em  cho  ."
"Em  …    thật ?"
Rầm!
Sợi dây căng thẳng cuối cùng trong đầu  đứt phựt.
Nhìn đôi mắt Thẩm Thu dường như  thể xuyên thấu  thứ,  ,   thể lừa dối  .
"Dao Dao,  là chồng em, em nên tin ,  cho   tất cả, chứ   đến giờ vẫn còn lừa dối ." Thẩm Thu .
"Hãy  cho   sự thật , như   mới  thể giúp em  hơn."
"Sự thật…"
"Anh   sự thật ?"
Sau một hồi giằng xé,  ngẩng đầu lên, vẫn quyết định kể  sự thật.
"Được , em thừa nhận. Chu Tiểu Hi… cô  thật sự   là bạn của chúng em."
"Cô  là một đứa ngốc."
"Một đứa thiểu năng trí tuệ bẩm sinh, một cục nợ  ai thèm quan tâm."
"Chúng em   đang chơi đùa cô ."
"Nói theo ngôn ngữ bây giờ, đó là bắt nạt học đường."  tự giễu cợt  một tiếng.
"Mỗi  chúng em đều đưa cô  đến nơi   ai. Cô  là một đứa ngốc,  nhà đều mặc kệ, nên chúng em   gì thì ."