Phúc Tinh Chiếu Thê Tử - Chương 10
Cập nhật lúc: 2025-05-20 14:19:17
Lượt xem: 92
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tống Văn Thắng dừng một chút, ngờ lão thái thái nhạy bén như . Hắn thầm nghĩ, đây chính là do nương đoán .
Lão thái thái sắc mặt , trong lòng cứng : “Có ... Đức Sinh đưa Nghiễn nhi cung ?”
Tống Văn Thắng gì.
“Tính tình nó như , rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì!” Lão thái thái dám tin .
Cho dù đưa tiến cung, cũng chọn một lanh lợi một chút mới dễ dàng mất mạng. Tống Nghiễn dù cũng nuôi nấng nhiều năm như , huyết thống cũng tình cảm, lão thái thái : “Lão đại, ngươi là tộc trưởng Tống thị, thể để như .”
Suy nghĩ một chút vẫn là yên lòng, nàng bổ sung một câu: “Ta quản các ngươi, chờ thể khỏe hơn một chút, sẽ xem hôn sự cho Tống Nghiễn.”
Tống Văn Thắng: “Ta bảo nương của Trúc nhi cũng tới giúp đỡ.”
Lão thái thái lập tức một cái, Tống Văn Thắng bất đắc dĩ : “Nghiễn nhi cũng gọi một tiếng đại bá, nếu nàng thể một kết cục , cũng vui vẻ cho nàng.”
Lão thái thái lúc mới một nụ , nặng nề vỗ vỗ tay : “Vậy là , chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương, thích thể cận, thể để cho nàng nửa đời còn đều bỏ .”
Có lẽ là đêm qua tìm đường sống trong chỗ chết, những chuyện vướng bận trong lòng, cảm giác cũng quan trọng như nữa.
Tống lão thái thái thở dài một tiếng, Tống gia nuôi Tống Nghiễn đến sáu tuổi mới nàng con cháu Tống gia. Lúc nhị nhi tử của nàng cũng choáng váng, vốn dĩ Tống Nghiễn sinh là một sai lầm, là do nhị nhi tử nhất thời sơ sẩy khác tính kế, liều mạng phá vỡ tình cảm với thê tử ôm đứa bé trở về, ngờ rằng đứa bé là con của . Sau khi nhị nhi tức tin tức, lập tức cho đứa nhỏ "bệnh chết". Lão thái thái đành lòng, cãi một trận với nhị nhi tức, bảo vệ Tống Nghiễn.
Chỉ là nàng rốt cuộc cũng dạy đứa nhỏ .
Kim ma ma sớm thức thời ngoài khi hai chuyện quan trọng. Lão thái thái đắm chìm trong suy nghĩ của , trong phòng yên tĩnh, Tống Văn Thắng trấn an nương : “Nương cần cảm thấy với nàng, đứa nhỏ ở bên cạnh nương ăn uống, còn hầu hạ, là chổ bao nhiêu khó cầu.”
Tống Văn Thắng quan lâu ngày, tâm địa cũng lạnh lùng cứng rắn hơn một chút. Không huyết mạch Tống gia, còn thể đeo vàng đeo bạc ăn uống lo, là lão thái thái phát tâm từ bi . Nương mấy năm nay nuôi Tống Nghiễn cũng tốn ít ngân lượng, chẳng qua là tỉ mỉ giống như hài tử nhà mà thôi, thật là cần cảm thấy với nàng.
Tống lão thái thái : “Chờ xong, chúng Khánh Duyên Tự Thủy Lục Đạo Tràng cho phụ ngươi, cầu tổ tông phù hộ cả nhà bình an.”
Tống Văn Thắng gật đầu: “Đều nương.”
“Chuyện đêm qua, nếu sợ trở ngại, cũng đừng Trúc nhi . Tóm là công lao của Trúc nhi, vẫn nhớ. Những trong viện tử của cũng nên cẩn thận, để thê tử ngươi nếu thu dọn thì xuống tay thu dọn, cho dù là lão nô, đương gia chủ mẫu cũng quyền xử trí.” Lão thái thái tựa lưng giường êm, chậm rãi .
Trước đó thái thái trong triều tuyển tú. Nếu sớm tin tức , nàng nhất định dặn dò Kim ma ma chú ý một chút. Nhiều năm , còn nhiều cô nương đính hôn ép nhét đội ngũ tuyển tú, ở đầu sóng ngọn gió , thanh danh Tống Sư Trúc quá mức cũng chuyện gì. Loại chuyện , tuy càng che lấp càng khiến chú ý, nhưng cũng thể bỏ mặc trong phủ luyên thuyên.
Tống Văn Thắng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, câu của lão thái thái, chuyện xử lý liền dễ dàng hơn nhiều. Hạ nhân của Thiên Hi đường phần lớn là lão thái thái dùng quen, Lý thị chẳng qua là nhi tức, nào dễ kiềm chế những .
Trong lòng của cân nhắc một chút, : “Lúc thái độ trong kinh mơ hồ, cũng tiện thẳng với tộc nhân, đoán chừng qua tháng giêng, triều đình sẽ hạ mệnh lệnh cho các nơi. Huyện chúng xa, thu tin tức chậm một tháng. Lần nếu tới cửa thăm bệnh, sẽ bảo nương của Trúc nhi xem nhà ai khuê nữ lứa, nhắc nhở một chút.”
Lão thái thái gật đầu. Loại chuyện là thi ân, Lý thị là tộc trưởng phu nhân, do nàng là thích hợp nhất. Tuổi tác của lão thái thái cũng sẽ tranh thanh danh với nhi tức.
Gần cuối năm, nha môn nhiều việc. Tống Văn Thắng thấy lão thái thái việc gì, liền về nha môn, về đến liền thuộc hạ đưa án tông tới, một lát, trong phòng tới thăm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-chieu-the-tu/chuong-10.html.]
Trương tri huyện ước chừng bốn mươi, ngoài miệng hai chòm râu, lẽ là quá khứ khó khăn, vô cùng già nua, mặt quanh năm một bộ dáng ha hả, cho dù là đối với kẻ địch hận thấu xương, cũng thể một bộ tư thái ân cần quan tâm.
DTV
Trương tri huyện buổi sáng nhận giấy phép xin nghỉ của Tống huyện thừa, còn tưởng rằng Tống lão thái thái , giữa trưa đều ăn nhiều hơn hai bát cơm. Đáng tiếc buổi chiều chỉ thấy bóng dáng Tống Văn Thắng. Trương tri huyện trong lòng nôn đến chịu , nếu Tống lão thái thái xảy chuyện, Tống Văn Thắng liền lo lắng, thể an an ở vị trí huyện thừa.
Hắn mỉm ôn hòa, trong lòng cảm thấy Tống lão thái thái thật sự là một lão bất tử.
“Làm phiền đại nhân quan tâm, đại phu xong, là gia mẫu , nghỉ ngơi mấy ngày là .” Tống Văn Thắng cùng Trương tri huyện quen đánh thái cực, tự nhiên như thế nào mới thể chọc tâm can , ha ha : “Năm đó khi tổ tiên chuyển nhà đến huyện Phong Hoa nơi phong thủy , thể an dưỡng. Nói trưởng bối trong nhà phần lớn là lão nhân trường thọ, thật sự là may mắn phúc trạch của tổ tiên.”
“..." Trương tri huyện sờ râu một cái, là phụ mẫu c.h.ế.t sớm, một nhánh cũng chỉ còn một dòng độc đinh của , lời thật tiếp lời như thế nào. Trương tri huyện hỏi thăm vài câu, thấy Tống Văn Thắng chút sơ hở nào, liền đầu về chỗ việc của .
Hồng sư gia sắc mặt âm trầm của Trương tri huyện phòng, khuyên nhủ: “Hôm nay tạo quan hệ cùng Tống đại nhân mới là đúng đắn, châu phủ phái tới kiểm toán ở đường, hôm nay nhiều một chuyện bằng bớt một chuyện, Tống Văn Thắng nếu xoay bán đại nhân, thì xong .”
“Hắn dám!” Trương tri huyện trầm giọng . Quy củ quan trường, kết bè, kéo phái xưa nay nghiêm trọng hơn so với tham nhũng. Trương tri huyện trằn trọc nhiều nơi, tuy vẫn luôn là tiểu tri huyện, nhưng đối với quan như thế nào một bộ trải nghiệm của . Hắn , “Tống Văn Thắng nếu dám như , kính là hán tử. Chỉ là thật sự , cấp tuyệt đối ai sẽ bảo vệ .”
Dù ở đời , ai cũng thánh nhân, tay ai tham ô, thuộc hạ, bán thượng quan, loại chuyện nếu thật sự nổi lên, liền dừng nữa.
Trương tri huyện sợ Tống Văn Thắng gây sự, lo lắng châu phủ phái tới tốn bao nhiêu bạc mới thể bịt mồm.
Nghĩ đến những thỏi bạc trắng bóng , Trương tri huyện đau lòng từng đợt, đến huyện Phong Hoa tròn một năm, mấy tiểu trong nhà tiêu phí xa xỉ, ngoại trừ thu mấy hiếu kính, thu nhập khác gần như bằng .
Vốn tưởng rằng huyện Phong Hoa là nơi lợi ích, ai ngờ trong huyện xuất hiện một Tống Văn Thắng, khi thi cử nhận ủy nhiệm Huyện thừa, một chút lòng hướng lên cũng , hơn mười năm rời , đem bộ sự vụ của huyện đến kín mít kẽ hở, khiến chỗ nhúng tay.
Trương tri huyện thở một thật sâu, vươn ngón tay gõ mặt bàn, ở huyện Phong Hoa còn hơn hai năm nhiệm kỳ, nếu thể thắng Tống Văn Thắng, hai năm sẽ khắc chế.
Tuy là trời nắng khó trong mùa đông, nhưng sương phòng của Tống Nghiễn khác gì ngày xưa.
Giường lò đốt, lư hương hun, ngay cả cửa sổ cũng đóng cực kỳ chặt chẽ, bộ trong phòng lộ một cỗ nóng khó .
Nha Ngô Đồng đối diện giường đất cắn hạt dưa, thỉnh thoảng rót nóng cho chén của , cuộc sống trôi qua còn thích ý hơn chủ tử.
Đặc biệt là Tống Nghiễn đang ở đối diện cầm một cái giá thêu, giá thêu đột nhiên thêm hai giọt nước mắt.
Mỹ nhân rơi lệ, tự nhiên là mắt.
Bộ dáng Tống Nghiễn hai mắt đẫm lệ lộ một cỗ điềm đạm đáng yêu, nếu mặt là đại nam nhân, chừng an ủi nàng một phen như thế nào.
Ngô Đồng cũng quen với cảnh tượng , nàng mỉm : “Cô nương ở trong phòng bộ dáng cho ai xem? Nếu lão thái thái đau lòng, còn bằng đến chính viện .”
Tống Nghiễn hít mũi một cái, : “Tổ mẫu đang nghỉ ngơi. Đại bá nương tiếp đãi khách nhân cũng dám ở Thiên Hi đường, đây quấy rầy tổ mẫu .”
Ngô Đồng phiền nhất chính là bộ dạng của Tống Nghiễn, lề mề ướt át, dám , chỉ dám vùi ở trong phòng chảy nước mắt. Từ khi Tống Nghiễn chọn đến bên hầu hạ từ bảy, tám năm , mỗi ngày nàng đều cảm thấy xui xẻo.
Bộ đức hạnh của chủ tử, Ngô Đồng từng trù tính cho chủ tử, nhưng một trời sinh chính là một đống bùn nhão dính nổi tường.