Sau khi tiễn tiểu Noãn cùng đoàn , Tưởng Hãn Dung tìm đến Hoắc Diễn Thắng.
“Chuyện năm xưa phái điều tra rõ ràng , thôi, theo đến Chu gia một chuyến, nhiều năm trôi qua , chuyện cũng nên kết thúc.” Tưởng Hãn Dung thản nhiên .
Hoắc Diễn Thắng ngờ Tưởng Hãn Dung tìm là để chuyện , im lặng một lúc, hỏi ngược : “Có liên quan đến Viên phu nhân của Chu gia ?”
“Không sai,” Tưởng Hãn Dung gật đầu, Hoắc Diễn Thắng một cái: “Còn liên quan đến một khác trong Chu gia.”
“... Chẳng lẽ là, Chu Lão phu nhân?” Hoắc Diễn Thắng chút dám tin.
“Ừm.”
Tưởng Hãn Dung cũng rõ rốt cuộc là vì , dù Chu Lão phu nhân ưa Chu phu nhân, nhưng Hoắc Diễn Thắng là cháu đích tôn của Chu gia, vì lẽ gì giúp Viên phu nhân chuyện như ?
Thật sự thể nghĩ thông.
Nếu nghĩ thông , chi bằng cứ hỏi thẳng, thực lực tuyệt đối, những thứ ti tiện, đê hèn chẳng đáng bận tâm.
Hoắc Diễn Thắng do dự một chút, : “Được, cứ theo Vương gia.”
Thế là hai cùng đến Chu phủ.
Chu Lão phu nhân và Viên phu nhân đang cùng trò chuyện, hạ nhân thông báo, cả hai đều chút kinh nghi bất định.
Hạt Dẻ Nhỏ
Vương gia đưa đến nữa ?
Viên phu nhân cảm thấy tim đập bất an, liền với Chu Lão phu nhân: “Cô mẫu, là gặp Vương gia , lát nữa sẽ đến.”
Chu Lão phu nhân gật đầu, bà cũng Vương gia thành kiến với Viên Oánh Oánh, nên để nàng theo.
Tưởng Hãn Dung đến Chu phủ, còn đợi Chu Lão phu nhân mời, nghiễm nhiên ghế , đường bệ như vàng, với Chu Lão phu nhân: “Mau gọi tất cả chủ t.ử Chu gia đến đây .”
“À, đúng , gọi cả Viên di nương đến luôn.”
Chu Lão phu nhân thái độ cứng rắn của Tưởng Hãn Dung cho tức đến mức lộn ruột, đành nín nhịn sai hạ nhân gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nha-nong-ba-vi-ca-ca-cung-chieu-khong-ngot/chuong-1671.html.]
Không lâu , Chu lão gia, Chu phu nhân, Viên phu nhân cùng hai đứa con của Viên phu nhân đều đến.
“Mọi tề tựu đủ cả chứ,” Tưởng Hãn Dung cũng lời thừa thãi với Chu gia, trực tiếp lệnh cho thị vệ bên cạnh: “Đưa lên đây.”
Chỉ thấy hai thị vệ kéo một kẻ trùm bao bố đầu, trói chặt .
Sau khi thị vệ thả tay , giãy giụa nghẹn ngào, rõ ràng là thứ gì đó bịt miệng.
Trong lòng nhà Chu gia đều dấy lên một dự cảm chẳng lành, Chu lão gia run rẩy mở lời hỏi: “Vương gia, ngài đây là ý gì?”
Chu phu nhân cũng chút nghi hoặc, Vương gia bắt ai đến ?
Tưởng Hãn Dung hiệu cho tả hữu, thị vệ hiểu ý liền mạnh mẽ giật phăng chiếc bao bố trùm đầu , đó là một Nam nhân trung niên râu quai nón, hình trung bình.
Chu lão gia, Chu phu nhân cùng Chu Linh Ngọc và Chu Diễn Hành đều chút mơ hồ: Người là ai ?
Sắc mặt Viên phu nhân cũng lắm, trong lòng đập thình thịch, duy nhất sắc mặt đại biến là Chu Lão phu nhân.
“Vương gia, đây là ý gì? Người là ai ?” Chu lão gia cẩn thận hỏi.
Tưởng Hãn Dung lạnh một tiếng: “Người là ai chẳng nên hỏi Chu Lão phu nhân , đúng ? Lão phu nhân.”
Ánh mắt đều đổ dồn về phía Chu Lão phu nhân, trán bà lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng.
“nương ?” Chu lão gia chút nghi hoặc, Chu Lão phu nhân hỏi: “Người quen ?”
“Chuyện …” Chu Lão phu nhân nghẹn lời nên lời.
Thị vệ lấy miếng vải nhét trong miệng Nam nhân , giãy giụa kêu lên với Chu Lão phu nhân: “Lão phu nhân, , , Vương gia thật…”
Nam nhân trung niên đầu khuôn mặt chút biểu cảm của Tưởng Hãn Dung, đành nuốt ngược câu “Vương gia thật độc ác” bụng, với Chu Lão phu nhân: “Ta khai hết !”
Chu Lão phu nhân suýt chút nữa ngất , Tưởng Hãn Dung lạnh lùng : “Nếu Lão phu nhân ngất, lập tức mời đại phu đến, chữa khỏi bệnh tiếp tục .”
Chu phu nhân lời đành gắng gượng mở mắt .