Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 111 - 117
Cập nhật lúc: 2025-11-30 14:41:17
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 111:
Hắn xác định phận đối phương, chỉ cung kính chắp tay hành lễ.
Cổ chưởng quầy thèm liếc mắt Khương Hoa lấy một cái, ông đến mặt nhà họ Nhược, cung kính chắp tay với Lôi bà tử: "Nhược lão phu nhân, Lão phu nhân nhà vô cùng lo lắng cho Nhược lão phu nhân và các vị tiểu thiếu gia, tiểu tiểu thư, đặc biệt phái đến đón cả nhà Nhược lão phu nhân về phủ ở tạm ít ngày."
Khương Hoa: "..."
Nhược gia chỉ là một gia đình sa cơ lỡ vận, từ khi nào leo lên quan hệ với Trấn Quốc Công phủ?
Mụ đàn bà nhà quê họ Lôi cũng xứng gọi một tiếng Lão phu nhân ?
Hiên Viên Khuyết trong xe ngựa với Lôi bà tử: "Lôi nãi nãi, mau lên xe ngựa , quần áo Huyên Bảo ướt hết , sẽ lạnh đấy."
Nhược Huyên định nàng lạnh, nhưng đột nhiên mũi ngứa ngáy hắt xì một cái.
Lôi bà t.ử sợ quá chẳng còn tâm trí mà nghĩ ngợi, lúc theo Hiên Viên phủ thì cũng Tướng quân phủ bắt , bà vội vàng bảo hai cô con dâu và mấy đứa cháu trai: "Các con mau lên xe ngựa!"
Giang thị vội kéo bọn trẻ xuống khỏi xe ngựa của Tướng quân phủ, về phía xe ngựa của Hiên Viên phủ.
Lưu thị bế Huyên Bảo về phía chiếc xe ngựa phía .
Cổ chưởng quầy hiệu cho hai tên lính Phi Yến quân đỡ Nhược Hải lên xe ngựa, còn ông thì tự che ô cho Lưu thị và Huyên Bảo, hộ tống họ lên xe.
Hiên Viên Khuyết Lưu thị : "Lưu thẩm thẩm, con cùng Huyên Bảo."
Lưu thị chần chừ, quần áo con gái ướt sũng, bà sợ con cảm lạnh.
"Chỗ con lò sưởi và áo choàng, Huyên Bảo sẽ lạnh ." Hiên Viên Khuyết thấu nỗi lo của bà.
Trong lòng Nhược Huyên mười vạn cái nhụy hoa , nhưng khi chạm ánh mắt của Hiên Viên Khuyết, nàng vẫn mở miệng : "Nương, con cùng Hiên Viên ca ca, nương chăm sóc các ca ca ạ!"
Lưu thị đành đặt Huyên Bảo xe ngựa của Hiên Viên Khuyết, đó bà về phía xe ngựa phía để chăm sóc con trai.
Lôi bà t.ử với Cổ chưởng quầy: "Mấy đứa con trai của đều gia cố đê , chúng hẹn lên núi, sợ bọn nó đường tìm."
Cổ chưởng quầy lập tức : "Lão phu nhân yên tâm, sẽ phái thông báo cho các vị lão gia, đón họ về phủ."
Lôi bà t.ử lúc mới yên tâm leo lên xe ngựa.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trong nháy mắt, mấy chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất trong màn mưa như trút.
Trong suốt quá trình đó, Cổ chưởng quầy nửa lời với đám thị vệ Tướng quân phủ, cũng chẳng thèm bố thí cho Khương Hoa một cái liếc mắt.
Bị coi thường như , nhưng đám binh lính Tướng quân phủ cũng chẳng dám ho he một tiếng.
Cuối cùng còn cung cung kính kính tiễn đoàn rời .
Khương Hoa theo đoàn xe ngựa xa, cau mày. Vừa kẻ tay đ.á.n.h bay binh lính, chẳng lẽ là của Phi Yến quân?
Chắc là , nếu thì cả nhà họ Nhược già phụ nữ và trẻ em, ai võ công thâm hậu như thế.
Nội lực thâm hậu đến mức gần như yêu quái chăng?
Mày càng nhíu chặt hơn. Lão phu nhân Nhược gia vong ân phụ nghĩa, cho Nhược gia một bài học.
bà Nhược gia móc nối với Trấn Quốc Công phủ ?
Lúc quản sự Tướng quân phủ mới bò dậy từ đống phân bò, với Khương Hoa: "Ta về bẩm báo với Lão phu nhân."
Nhược gia thế mà dựa Trấn Quốc Công phủ, thảo nào dám để Tướng quân phủ mắt!
Mưa to xối xả cũng át mùi hôi nồng nặc , Khương Hoa cau mày lùi vài bước: "Quản sự cứ tự nhiên, phụng mệnh đến hỗ trợ bá tánh di tản đến nơi an , tạm thời thể về ."
Quản sự Tướng quân phủ Tướng quân phủ cũng cần dựa cơ hội để lập công, thể gì, gật đầu đỡ cái eo già, leo lên xe ngựa rời .
Dân làng thấy Nhược gia hai quý nhân phái đến đón thì hâm mộ vô cùng!
Lão Chân mặt dày tiến lên : "Vị tướng quân , các ngài đến cứu chúng ? Chân và bà nhà thương, ngài thể đón cả nhà chúng đến Tướng quân phủ lánh nạn ?"
Chương 112:
Khương Hoa liếc ông , lệnh cho một binh lính phía : "Cõng lên núi!"
Sau đó sải bước , hô lớn với dân làng: "Các vị phụ lão hương , mưa quá lớn, mực nước sông Hy Thủy ngày càng cao, nguy cơ vỡ đê bất cứ lúc nào, mau chóng chạy lên chỗ cao!"
Lão Chân: "..."
Ông lên núi, ông cũng đến Tướng quân phủ ở tạm mà.
Nghĩ đến con gái dung mạo xinh như hoa, ông đuổi theo Khương Hoa : "Tướng quân, còn một đứa con gái đang gặt lúa ngoài đồng, ngài thể giúp đón nó lên núi !"
Trong dòng nước lũ cuồn cuộn, mấy chiếc xe ngựa vững vàng tiến về phía con đường núi xa xa.
Hiên Viên Khuyết với Cổ chưởng quầy: "Thông báo cho của Trung Dũng Tướng quân phủ, ngày mai sẽ đến dâng hương cho Trung Dũng tướng quân."
"Vâng!"
Trong chiếc xe ngựa rộng rãi thoải mái, Nhược Huyên ướt sũng như đám rong rêu vớt lên từ nước, nước nhỏ ròng ròng ngừng. Nàng cầm khăn vải lau mãi, lau mãi mà vẫn khô.
Hiên Viên Khuyết bộ dạng luống cuống tay chân lau mãi khô của nàng, trông hệt như đóa hoa nhỏ mưa gió vùi dập tơi tả. Hắn bày kết giới cách âm, nhàn nhạt : "Dùng pháp thuật khô quần áo ."
Nhược Huyên: "Không đủ linh lực."
Thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của Hiên Viên Khuyết, nàng vội vàng bồi thêm một câu: "Đám đó thực sự quá xa, thật sự nhịn ."
Biết thế thì gọi ông trời đến xử lý bọn chúng, cách đó tốn quá nhiều linh lực.
Quả nhiên xúc động nhất thời sướng, hậu quả thật thê thảm!
Bây giờ nàng sắp c.h.ế.t cóng !
Tiên thuật tấn công nàng dùng để đ.á.n.h bay nhiều như tiêu tốn nhiều linh lực.
để khô quần áo cũng cần ít linh lực.
Hiên Viên Khuyết gì, đám đó quả thực đáng c.h.ế.t!
Hắn đưa tay nắm lấy cổ áo gáy nàng.
Nhược Huyên chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp len lỏi qua y phục, quần áo sát lập tức khô ráo. Lớp áo bên ngoài tuy vẫn ướt nhưng bên trong khô cong, còn cảm giác ẩm ướt chút nào, ngay cả giày tất cũng khô ráo!
Thật sự quá thoải mái, nàng đá đá đôi chân ngắn, ngọt ngào : "Cảm ơn Hiên Viên ca ca."
Hiên Viên Khuyết thu tay về, dặn dò: "Không thể khô quần áo , sẽ khó giải thích, đừng lỡ miệng ."
Nhược Huyên gật cái đầu nhỏ lia lịa: "Vâng ạ."
"Xòe tay ."
Nhược Huyên ngoan ngoãn xòe bàn tay nhỏ bé.
Lòng bàn tay nàng trầy da lúc ngã, lộ lớp thịt đỏ hỏn bên trong.
Hoa trời sinh vốn mỏng manh yếu ớt, chỉ cần chạm nhẹ là dễ tổn thương, đặc điểm hiển nhiên cũng di truyền sang xác phàm nhân của nàng.
Hiên Viên Khuyết vươn hai ngón tay, đặt lên vết thương của nàng.
Nhược Huyên thấy ánh kim quang nhàn nhạt từ đầu ngón tay chảy , bao phủ lấy vết thương, cơn đau lập tức biến mất, hơn nữa vết thương lành với tốc độ mắt thường thể thấy.
Ấm áp, mang theo thở của ánh nắng, thật dễ chịu.
Hiên Viên Khuyết cũng chữa khỏi vết thương cho nàng, nhưng cũng gần như khỏi hẳn, chỉ để một lớp da trong suốt mỏng manh, loại chảy m.á.u cũng đau nữa.
"Còn chỗ nào thương nữa ?" Hiên Viên Khuyết hỏi.
Nhược Huyên lắc đầu: "Không ạ, cảm ơn Hiên Viên ca ca."
Hiên Viên thần quân thật sự là quá !
Hiên Viên Khuyết liền mặc kệ nàng, nhắm mắt , bắt đầu tu luyện, khôi phục linh lực hao tổn.
Đường núi gập ghềnh, xe ngựa lắc lư nhẹ nhàng, Nhược Huyên nhịn đẩy cửa sổ nhỏ ngoài.
Nhìn xuống phía xa, mưa bụi mịt mù, nước sông Hy Thủy sắp tràn qua mặt đê.
Rất nhiều nơi địa thế thấp đều ngập nước.
Nàng còn thấy đê, từng bóng vác bao cát .
Rất nhiều dân làng tay xách nách mang chạy lên chỗ cao.
Làm phàm mới con thiên nhiên nhỏ bé đến nhường nào.
Nàng cũng mau chóng tu luyện thôi!
Chương 113:
Nhược Huyên đang định đóng cửa sổ để nước mưa tạt thì bầu trời phía xa đột nhiên giáng xuống một tia sét, "Đoàng" một tiếng đ.á.n.h trúng một cái cây, ngay đó tiếng sấm nổ vang trời "Ầm ầm ầm".
Cái cây bốc cháy, một cành cây gãy rơi xuống.
Nhược Huyên sợ hết hồn, nhảy phắt khỏi cửa sổ xe, sáp bên cạnh Hiên Viên Khuyết, túm lấy tay áo : "Thiên lôi đến đ.á.n.h đấy chứ?"
Nàng hiện tại một chút linh lực, một chút tu vi đều , chịu nổi hình phạt của thiên lôi?
Hiên Viên Khuyết mở mắt , vốn định dọa nàng một chút cho nàng nhớ đời, nhưng thấy đôi mắt to ầng ậc nước đầy vẻ kinh hoàng của nàng, bèn : "Sẽ , đám đó nhân quả với Nhược gia, bọn chúng vốn nợ nhà một mạng."
Nhược Huyên vỗ vỗ ngực, nhưng vẫn còn chút sợ hãi: "Vậy tại thiên lôi?"
Hiên Viên Khuyết đưa tay đóng cửa sổ xe, đồng thời liếc về một hướng nào đó, bầu trời mây đen che phủ, đám sương đen so với hôm qua lớn hơn một vòng.
"Đây là cảnh cáo cho kẻ nào đó."
Nhược Huyên liền tưởng là cảnh cáo cho .
Trong lòng nàng chút phục, nhịn : "Lão già Thiên Đạo cũng quá bá đạo ! Rõ ràng đều là đối phó kẻ , tại chỉ cho phép ông giáo huấn mà cho phép đối phó? Đám đó đ.á.n.h , chẳng lẽ chỉ thể để chúng đ.á.n.h mà đ.á.n.h ?"
Hiên Viên Khuyết nghĩ đến bàn tay thương của nàng, : "Muội thể học võ công của loài , chỉ cần dùng tiên thuật, dùng võ công đối phó với kẻ bắt nạt là ."
Mắt Nhược Huyên sáng lên: "Vậy học võ công!"
Hiên Viên Khuyết nghĩ đến việc tổ mẫu định mời thầy dạy học và sư phụ dạy võ cho .
Hắn vốn học, nhưng nàng che giấu bản lĩnh, việc tùy tâm sở dục, thôi thì cứ để nàng theo học cùng .
Tránh cho ngày nào đó nàng chuyện kinh thiên động địa, tưởng là yêu quái.
~
Rất nhanh, xe ngựa đến cổng sơn trang lưng chừng núi.
Hiên Viên lão phu nhân sớm sai nấu canh gừng, chuẩn điểm tâm chờ sẵn.
Nhược Huyên nhảy xuống xe ngựa liền ngọt ngào gọi: "Hiên Viên nãi nãi, Ngọc Hoa cô cô, con đến !"
"Ôi chao, Huyên Bảo cuối cùng cũng đến , lo lắng c.h.ế.t mất! Quần áo ướt hết thế , Ngọc Hoa, mau đưa Huyên Bảo tắm gội đồ." Hiên Viên lão phu nhân bế Huyên Bảo lên phát hiện quần áo nàng ướt, vội giao cho bà t.ử hầu hạ bên cạnh.
Ngọc Hoa ma ma nhanh chóng bế Huyên Bảo .
Lôi bà t.ử dẫn con dâu và các cháu hành lễ với Hiên Viên lão phu nhân, đó : "Cả nhà lớn bé đều tới, thật sự là quá phiền !"
"Nhược gia tẩu t.ử gì , bà khách sáo quá! Ta gần đây chẳng cũng ngày nào cũng sang nhà bà ăn chực uống chực đó ." Hiên Viên lão phu nhân thấy quần áo đều ướt vội : "Mọi tắm nước nóng, bộ quần áo khác , sai chuẩn sẵn . Chỉ là sơn trang lớn, phòng ốc đủ nhiều, đành để mấy Nhược Hàng chịu khó ở chung một phòng."
Sau một hồi khách sáo, nhà họ Nhược theo nha xuống tắm gội đồ.
Đến tối, mấy Nhược gia đều của Cổ chưởng quầy đón về, Nhược Thủy cũng từ trong thành trở về, Nhược Xuyên vì trong thành cũng ngập nước nên ở y quán giúp dọn d.ư.ợ.c liệu, về .
Lôi bà t.ử thấy bóng dáng lão tam, hỏi: "Lão tam ?"
Nhược Xuyên ấp úng: "Tam ca giúp gánh lúa về, lát nữa sẽ về thôi."
Lôi bà t.ử xong liền hiểu ngay, giúp là giúp Chân Nghi chứ gì! Bà tức đến xanh mặt, nhưng đang ở nhà nên tiện phát tác.
"Các con mau rửa mặt chải đầu quần áo , lát nữa còn đến chào Hiên Viên lão phu nhân."
Mấy tắm gội đồ xong, đặc biệt đến chào Hiên Viên lão phu nhân, kể cho bà tình hình sông Hy Thủy và các thôn núi, mới lui về nghỉ ngơi. Đêm nay giờ Tý bọn họ còn đê trực đêm.
Nhược Thủy giường, lúc Lưu thị mới cơ hội hỏi: "Cha thế nào ?"
Chương 114:
"Cha , đại tỷ phu đón ông về nhà . Ta định đón ông về nhà , nhưng mưa to quá, ông lười . Bên đại tỷ phu địa thế cao ráo, chắc lo. Trong thành những nơi trũng thấp ngập nước, thấy nhiều nhà nước tràn . Thư viện cũng chỗ ngập, giúp chuyển sách trong Tàng Thư Các lên chỗ cao nên mới về muộn thế ."
Nhược Thủy xong câu đó liền lăn ngủ, quá mệt !
Mưa suốt một đêm, sáng hôm trời tạnh nhưng bầu trời vẫn âm u xám xịt.
Từ cao xuống, mực nước sông Hy Thủy cao đến mức thể cao hơn, dường như chỉ cần một con sóng lớn là nước sẽ tràn ngoài.
Toàn bộ nhà cửa ở thôn Hy Thủy đều ngập nước, may mắn là quá sâu, chỉ đến bắp chân, nhưng thể ở nữa.
Họ chỉ thể tiếp tục ở sơn trang.
Hiên Viên Khuyết bầu trời xa xăm, với Cổ chưởng quầy: "Chuẩn xe ngựa, đến Tướng quân phủ viếng tang."
Đường quan địa thế cao, con đường từ núi xuống cũng ngập, vẫn thể .
Tướng quân phủ.
Sáng sớm, mí mắt Chu thị giật liên hồi.
Bà nhịn hỏi Huyền Linh đại sư: "Người của Trấn Quốc Công sẽ đến, trận pháp thực sự sẽ phát hiện chứ? Nhỡ con cái nhà họ Nhược xảy chuyện trong phủ , của Trấn Quốc Công điều tra , Tướng quân phủ chúng coi như xong đời!"
"Yên tâm, chỉ là trận pháp đoạt vận, đoạt mạng, chúng nó sẽ xảy chuyện gì trong phủ ." Hắn tuy đoạt thọ nguyên và khí vận của đối phương, nhưng cũng ngu đến mức rước họa .
Hắn sẽ để cho chúng hai ba năm tuổi thọ, đến lúc đó chúng c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng, ai liên tưởng đến ?
Ai chứng cứ chứng minh là ?
Rốt cuộc hôm nay chỉ pháp sự siêu độ cho Lão tướng quân mà thôi.
"Lão phu nhân chỉ cần , hôm nay chỉ siêu độ cho Lão tướng quân."
Lúc , một bà t.ử tâm phúc vội vàng bước : "Lão phu nhân, của Trấn Quốc Công phủ và nhà họ Nhược đến dâng hương cho Lão gia."
Nếu , Chu thị nhất định sẽ kích động bật dậy, bà vội hỏi: "Trấn Quốc Công phủ phái ai tới? Người nhà họ Nhược đến đông đủ cả chứ?"
"Bẩm Lão phu nhân, Nhược gia chỉ Nhược lão phu nhân cùng một đứa cháu gái, một đứa cháu trai tới, Trấn Quốc Công phủ cử một vị quản sự."
Bà t.ử Hiên Viên Khuyết, thấy hai đứa trẻ cạnh , đều xinh như tiên đồng, nên tưởng là em ruột.
Sắc mặt Chu thị lập tức trầm xuống: "Khá cho cái Nhược gia, thế mà đến cả nhà già trẻ lớn bé. Bọn chúng còn coi Tướng quân phủ gì hả!"
Huyền Linh đại sư cũng cau mày, chỉ hai đứa nhỏ?
Không đủ a!
Hắn sắc trời, thôi kệ, còn thiếu hai đứa thì chọn tạm trong đám con cháu Tướng quân phủ bù cũng .
Dù Chu thị cũng chẳng !
"Ta chuẩn siêu độ cho Lão tướng quân đây."
~
Linh đường Tướng quân phủ treo đầy đèn lồng trắng và cờ tang.
Trung Dũng tướng quân quàn bảy ngày, hôm nay xong pháp sự sẽ hạ táng.
Vì thế đến đưa tang hôm nay đặc biệt đông.
Con cháu đời đời của Khương gia đều quỳ linh đường lóc.
Khương Lực hai con trai trưởng và một con trai thứ, cộng thêm cháu chắt chút chít tổng cộng mười mấy .
Trong đó trưởng t.ử Khương Lương là tứ phẩm võ tướng, gần đây theo Thế t.ử Trấn Quốc Công việc, liên lạc nên về kịp.
Trong phủ chỉ còn thứ t.ử Khương Kình và con trai thứ Khương Võ.
Khương Kình và Khương Võ cũng đều xuất sắc trong quân doanh, một là lục phẩm Phó tướng, một là Thiên phu trưởng, kiêu dũng thiện chiến, tiền đồ vô lượng.
Khương gia hai đời liên tiếp sinh mấy võ tướng xuất sắc, thể ngay cả Hoàng thượng ở kinh thành cũng chú ý!
Khương Ngọc sưng cả mắt, thấy Nhược Huyên đến liền trừng mắt dữ tợn: "Con ngốc đến đây gì?"
Hừ, đều tại con ngốc lây xui xẻo cho nàng !
Hại nàng hôm đó phát điên, mất mặt quá chừng!
Còn nữa, chắc chắn vận đen của Nhược gia lây sang nhà nàng , hại tổ mẫu bệnh, tổ phụ qua đời.
Chương 115:
Hiên Viên Khuyết nghiêng đầu lạnh lùng liếc nàng một cái, ngón tay khẽ búng.
Lắm mồm, đừng nữa!
Nhược Huyên thì trừng mắt : "Ngươi mới là kẻ điên! Hôm đó ngươi phát điên ngươi quên ?"
Chu thị sinh thêm chuyện, hôm nay bà nhất định đoạt vận khí, bèn giả vờ tức giận trừng Khương Ngọc, con mắt độc nhất ánh lên vẻ âm trầm: "Ngọc Nhi, vô lễ!"
Khương Ngọc định mắng : Bà mới là kẻ điên, cả nhà bà c.h.ế.t t.ử tế!
phát hiện đột nhiên lời, dù cố gắng thế nào cổ họng cũng phát tiếng, cử động cũng , nàng sợ đến mức mặt cắt còn giọt máu, nước mắt tuôn rơi. Mọi phát hiện sự bất thường, chỉ tưởng nàng mắng nên tủi .
Chu thị giả vờ đau lòng lau nước mắt, với Lôi bà tử: "Cảm ơn Lôi tẩu t.ử đến dâng hương cho lão nhân nhà . Lão nhân khi vẫn luôn nhớ mong Nhược gia, còn dặn nhất định chăm sóc cho các ."
Khách khứa đến viếng hôm nay ít là gia quyến võ tướng trong quân doanh, thấy mấy con trai Nhược gia chẳng ai đến, chỉ Lôi bà t.ử dẫn theo hai đứa nhỏ, đều cảm thấy Nhược gia phần vô ơn bội nghĩa.
Trung Dũng Tướng quân phủ chiếu cố Nhược gia nhiều như thế nào chứ?
Năm nào Chu thị cũng đích đến Nhược gia thăm hỏi, họ còn chẳng vinh dự !
Một nữ quyến võ tướng quen Lôi bà tử, trong lòng ghen tị, nhân cơ hội liền móc Nhược gia.
"Lôi thị, ngoài thành ngập nước hết hả? Con trai bà đến? Để một bà đến thế ?"
"Lôi thị, hôm nay bà mới đến? Uổng công Lão tướng quân năm xưa chiếu cố Nhược gia các như , con trai bà thế mà cũng sớm đến túc trực bên linh cữu Lão tướng quân? Không sợ thiên lôi đ.á.n.h ?"
Lôi bà t.ử nhàn nhạt đáp: "Con trai đều chống lũ cứu nguy , chắc Lão tướng quân chuyện sẽ trách . Các cả nhà già trẻ lớn bé đều đến đây ? Đây là mặc kệ bá tánh gặp nạn ? Ông trời sẽ đ.á.n.h ai , nhưng chắc chắn sẽ đ.á.n.h mấy đứa con trai đang hộ đê của ."
Một câu chặn họng khiến ai dám ho he tiếng nào nữa.
Khương Kình cảm thấy đám đàn bà thật điều, dám cãi linh cữu cha , liếc hạ nhân phụ trách hương khói: "Thời gian còn sớm, đại sư còn đợi pháp sự cho Lão thái gia, xong còn hạ táng, còn mau đưa hương cho khách?"
Bà t.ử vội đưa hai nén hương cho Lôi bà t.ử và Cổ chưởng quầy: "Hai vị xin mời dâng hương !"
Hiên Viên Khuyết đưa tay nhận lấy một nén.
Nhược Huyên thấy thì vui vẻ.
Hóa Hiên Viên thần quân cũng lúc tính nha.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-111-117.html.]
Cửu Thiên Chiến Thần dâng hương, đến tai Thiên tử, Trung Dũng Tướng quân phủ chịu nổi đây?
Không , nàng cũng cáo trạng một cái!
Nàng cướp lấy nén hương còn : "Bà nội, để con mặt Nhược gia dâng hương cho Lão tướng quân."
Lôi bà t.ử xoa đầu Nhược Huyên: "Được, Huyên Bảo ngoan lắm."
Hai đứa trẻ bước lên, nghiêm túc dập đầu (với ông trời), dâng một nén hương (cáo một trạng)!
Hai đứa trẻ quỳ xuống, nắp quan tài sợ quá cũng rung lên bần bật.
Chỉ là rung động quá nhẹ, ai phát hiện .
Hai làn khói lượn lờ bay lên, bay ngoài phòng, dường như cũng giống những làn khói khác, nhưng dường như gì đó khác biệt, cũng chẳng ai để ý.
Bà t.ử Tướng quân phủ lấy hai nén hương nữa mang tới, Lôi bà t.ử và Cổ chưởng quầy đều lờ , thèm đưa tay nhận.
Lôi bà t.ử : "Người một nhà hai việc, Huyên Bảo nhà mặt cả nhà dâng hương ."
Đây là cực kỳ nể mặt!
Cổ chưởng quầy thậm chí còn khinh thường chẳng buồn nửa lời với họ.
Bà t.ử thấy đành tự cắm hương lư.
Người Khương gia thấy tuy vui, nhưng Cổ chưởng quầy ở đó - của Trấn Quốc Công phủ, nên cũng dám gì.
Khương Kình trong lòng vô cùng khó chịu, Nhược gia mà cũng dám mất mặt Trung Dũng Tướng quân phủ mặt bao nhiêu thế !
Chương 116:
Về đừng hòng nhận sự chiếu cố của Tướng quân phủ nữa.
Hắn sắc trời, lệnh cho một nha : "Đi mời đại sư tới pháp sự."
"Vâng!"
Sau đó, Nhược Huyên liền thấy một pháp sư mặc đạo bào, chút tiên phong đạo cốt phép.
Nhược Huyên tò mò quan sát một lượt với đôi mắt to tròn. Hả, tướng mạo chút kỳ quái, tuổi thọ của là do "tục mệnh" (nối mạng) mà ?
Nhược Huyên còn ngửi thấy mùi ch.ó , chỉ là nhạt, chắc là do mấy ngày nay tiếp xúc với con ch.ó đó.
Ngoài mùi chó, Nhược Huyên dường như còn ngửi thấy một mùi khác, nàng chút chắc chắn về phía Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết vẻ mặt lạnh nhạt đối phương, như thể phát hiện điều gì.
Huyền Linh đại sư bước , ánh mắt lập tức Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết thu hút.
Tướng mạo hai đứa trẻ đến mức từng gặp bao giờ!
Dù là con nhà phú quý sinh , trong tướng mạo về phúc, lộc, thọ, hỉ, tài cũng sẽ một hai điểm kém một chút, nhưng hai đứa trẻ điểm nào cũng vô cùng hảo.
Sư phụ phúc, lộc, thọ, hỉ, tài thứ đều đầy đủ chính là tiên đồng, phàm ngàn năm khó gặp.
Cho nên đây là gặp mệnh cách tiên đồng ngàn năm một ?
Trời ơi, thế mà cũng để gặp !
Hơn nữa một gặp cả đôi!
Nếu đoạt khí vận của hai đứa trẻ , cũng cần chuẩn bốn đứa trẻ khác nữa.
Khí vận của hai mệnh cách tiên đồng là quá đủ .
Trong lòng kích động nhưng mặt biến sắc, động tác tay càng thêm cẩn thận, chú ngữ trong miệng niệm càng thêm nghiêm túc.
Nhược Huyên vui lắm!
Hắn càng nghiêm túc, lát nữa thiên lôi đ.á.n.h xuống chắc chắn sẽ càng vang dội!
Theo tiếng chuông trong tay Huyền Linh đại sư vang lên, ngọn đèn dầu trong linh đường chập chờn.
Trong phòng đột nhiên nổi gió lớn, bên ngoài cuồng phong gào thét, bầu trời càng thêm âm u.
Cơn gió thổi đến mức sợ tái mặt, nổi cả da gà.
Mọi trong linh đường ai dám thở mạnh.
Tướng quân phủ mời đại sư ở mà lợi hại thế ?
Đây là pháp sự gì ?
Khai thiên môn, để Lão tướng quân phi thăng thành tiên ?
Sao trời đất đều biến sắc thế ?
Huyền Linh đại sư thầm vui mừng, cũng là đầu tiên pháp sự đoạt vận kiểu , nhưng hình như thành công ?
Gió lớn cổ vũ , càng thêm nghiêm túc niệm chú, vẽ bùa chú hư , từng đạo từng đạo đ.á.n.h lên Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết.
Nhược Huyên: "..."
Tên xa !
Nàng đầu bên cạnh.
Hiên Viên Khuyết mặt cảm xúc.
Nhịn!
Dù cũng chẳng cảm giác gì.
Nhược Huyên bèn âm thầm đếm xem bao nhiêu đạo bùa chú đ.á.n.h lên bọn họ.
Đánh !
Lát nữa ông trời nhất định sẽ trả gấp bội lên !
Gió càng lớn, mây càng dày, Huyền Linh đại sư vẽ bùa càng hăng say!
Bầu trời đột nhiên tối sầm .
Đèn dầu trong linh đường vụt tắt ngấm.
Linh đường vốn sáng sủa bỗng chốc tối om như mực, giơ tay thấy năm ngón.
"Á!" Không ai sợ quá hét lên một tiếng.
Tiếng hét dường như kinh động đến trời cao, bốn phía đột nhiên sáng lòa, một tia sét giáng xuống.
Bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn: "Ầm ầm ầm!"
Huyền Linh đại sư tay cầm kiếm gỗ đào chỉ lên trời, tia sét bạc quấn quanh, cả điện giật run bần bật.
"Á!"
"Á!"
Tiếng la hét vang lên ngớt, trong linh đường sợ hãi bò dậy chạy thục mạng ngoài!
"Ầm ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
Ngay đó, từng tia sét nối tiếp giáng xuống.
Đánh cho Huyền Linh đại sư thành than đen!
Đánh cho cả linh đường tan tành, lửa cháy ngút trời!
Đánh cho những kẻ tâm địa xa, đủ chuyện ác kẻ c.h.ế.t thương!
Bảy bảy bốn mươi chín đạo bùa chú!
Bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi!
Không đạo nào đ.á.n.h trượt!
Đạo nào cũng chuyên trị kẻ táng tận lương tâm!
Kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ!
Chương 117
Dọa cho khách khứa đến viếng kinh hoàng thất thố, chạy trối c.h.ế.t.
Dọa cho bá tánh cả phủ Thái Bình tưởng trời sập đến nơi!
Không qua bao lâu.
Khi trời đất sáng trở , cả linh đường biến thành đống đổ nát.
Những sống sót đều cảm giác như trải qua cơn địa chấn, tận thế, may mắn sống sót tai kiếp!
Trong đống đổ nát, vài cái xác cháy đen phân biệt ai với ai.
Quan tài biến mất thấy tăm , rõ ràng hóa thành tro bụi.
Những vị khách may mắn thoát c.h.ế.t ai nấy mặt mày hoảng sợ.
Lôi bà t.ử và Cổ chưởng quầy ngay khi gió nổi lên hai đứa trẻ kéo ngoài.
Bà đống đổ nát mắt mà vẫn còn sợ hãi: "Ta sống từng tuổi đầu đầu tiên thấy nhiều thiên lôi như , hơn nữa còn đ.á.n.h cùng một chỗ! Tướng quân phủ rốt cuộc cái gì, dùng yêu pháp gì mà trời phạt thế ?"
Cổ chưởng quầy kiến thức rộng rãi cũng trận thiên lôi dọa cho khiếp vía. Ông võ công cao cường, tự nhận đối mặt với bất kỳ cao thủ nào cũng thể bảo vệ tiểu chủ t.ử chu , nhưng thiên lôi thì chịu c.h.ế.t!
Võ công cao đến cũng đỡ nổi a!
Ông vội : "Lão phu nhân, chúng mau rời khỏi đây thôi! Tướng quân phủ quá tà môn!"
Đừng mà xem náo nhiệt nữa!
Một lời đ.á.n.h thức trong mộng!
, Tướng quân phủ quá tà môn!
Không chuyện gì táng tận lương tâm mà trời phạt thế !
Mọi sợ liên lụy, nhao nhao bỏ chạy ngoài.
Nhược Huyên còn tìm con ch.ó điên , nhưng khi thiên lôi "tẩy lễ", giờ một chút thở cũng tìm thấy.
Hiên Viên Khuyết với nàng: "Con ch.ó đó ở đây , thôi!"
Lôi bà t.ử vội vàng bế cháu gái lên: "Cổ chưởng quầy mau bế thằng bé, chạy nhanh , đáng sợ quá."
Cổ chưởng quầy cũng định bế Hiên Viên Khuyết nhưng từ chối.
Cậu thích tiếp xúc với khác.
Nhược Huyên thấy liền : "Bà nội, con cùng Hiên Viên ca ca."
Lôi bà t.ử đành thả nàng xuống, để nàng cùng Hiên Viên Khuyết.
Chân chạm đất, Nhược Huyên lập tức nắm lấy tay Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết cau mày định rụt , nhưng phát hiện tay nàng đang run nhẹ, khựng , mặc kệ nàng nắm.
Lúc , phía truyền đến một trận ồn ào.
Văn thị - nhị thiếu phu nhân Tướng quân phủ tìm một vòng trong đám thấy chồng , gào lên: "Các c.h.ế.t hết ? Cứu !"
"Tướng công! Tướng công ở ?"
"Văn Nhi, Văn Nhi của ! Các mau cứu Văn Nhi của !"
Nhược Huyên đầu thoáng qua.
Hiên Viên Khuyết cũng theo.
Trong đống đổ nát, một bàn tay đen sì vươn , giọng yếu ớt kêu: "Cứu mạng!"
Hạ nhân và chủ t.ử Tướng quân phủ thoát c.h.ế.t thấy tiếng bà vội vàng chạy tới cứu .
Khi Chu thị kéo khỏi đống đổ nát, hai chân bà còn nữa!
Nhược Huyên hừ hừ, may mắn, c.h.ế.t thì dễ dàng cho bà quá.
Hiên Viên Khuyết gì.
Ông trời đều sự công bằng, kẻ đáng nhận báo ứng nhận báo ứng.
C.h.ế.t chứng tỏ nghiệp chướng nặng nề, cái c.h.ế.t đủ để chuộc tội, hoặc là nợ cha con trả, tóm thứ đều nhân quả.
Không c.h.ế.t chứng tỏ tội ác đủ sâu để đoạt mạng.
Đương nhiên còn một khả năng khác, đó là tội nghiệt quá sâu, nợ nghiệp quá nhiều, trả xong nên tiếp tục ở nhân gian chịu tội.
Có một loại trừng phạt gọi là —— sống bằng c.h.ế.t!
Chu thị hiển nhiên thuộc loại cuối cùng.
Lôi bà t.ử cũng đầu , rùng : "Đi nhanh lên!"
Mấy rảo bước nhanh hơn, thậm chí bắt đầu chạy!
Rất nhanh, tất cả khách khứa đều rời khỏi Tướng quân phủ!
Và nhanh theo chân những vị khách rời , tin tức Tướng quân phủ chuyện táng tận lương tâm chọc giận ông trời giáng xuống bảy bảy bốn mươi chín đạo thiên lôi trừng phạt lan truyền khắp thành.