Nhược Huyên: "..."
Thôi, vẫn là để nàng tự chọn !
Lúc chạng vạng, thôn trưởng từ trong thành trở về, kích động nhảy xuống xe bò chạy sân nhà họ Nhược: "Tẩu tử, Huyên Bảo, tin tức !"
Nhược Huyên thấy trán thôn trưởng đầy mồ hôi, vội vàng lên từ đống thóc giống, bê cái ghế nhỏ đến bên cạnh bàn gốc cây hồng, kéo thôn trưởng qua: "Thôn trưởng gia gia ngài vất vả , xuống nghỉ ngơi một chút, lau mồ hôi, từ từ ạ."
Tiện tay nàng bưng bát chè đậu đỏ nghiền mà Lưu thị chuẩn cho nàng đặt mặt thôn trưởng: "Thôn trưởng gia gia uống chè đậu đỏ ạ, ngọt lắm."
Thôn trưởng thuận thế xuống, đến híp cả mắt. Hắn với Lôi bà t.ử từ bếp : "Huyên Bảo nha đầu thật cách thương, quan tâm khác quá!"
Lôi bà t.ử cũng sự lanh lợi của Nhược Huyên chọc , Huyên Bảo đúng là chiếc áo bông nhỏ tri kỷ mà!
Lôi bà t.ử : "Hôm nay quả thực vất vả cho thôn trưởng, ngài uống chén nước đường, nghỉ ngơi một chút."
Thôn trưởng xua tay, chờ nổi mà ngay: "Hôm nay nha môn mua đất hoang, lúc gặp huyện lệnh đại nhân. Huyện lệnh đại nhân Huyên Bảo mua núi hoang trồng cây ăn quả và d.ư.ợ.c liệu, liền tính rẻ một chút. Tổng cộng hơn 300 mẫu đất chỉ thu một trăm lượng, là ban thưởng cho công lao Huyên Bảo cứu bộ bá tánh trong huyện."
Lôi bà t.ử kinh ngạc: "Rẻ như ?"
Thôn trưởng : "Cũng , cũng nhờ hưởng lây phúc của Huyên Bảo mà mua rẻ một ngọn núi hoang nhỏ. Chính là ngọn núi ngay cạnh nhà các ngươi đó. Huyên Bảo, về cháu trồng cái gì, gia gia đều theo cháu trồng cái đó!"
"Được ạ! Cháu sẽ dạy thôn trưởng gia gia trồng. Chúng trồng loại trái cây ngon nhất thiên hạ, kiếm nhiều bạc nhất thiên hạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-149.html.]
"Ha ha... Được!" Thôn trưởng lấy mấy tờ khế đất, phân biệt là hai ngọn núi, bãi cát ven sông chân núi, và khế đất thổ cư. "Đây là khế đất và một trăm lượng bạc còn dư ."
Đất thổ cư (đất nền nhà) về cần nộp thuế má, nhưng chuyển từ đất hoang thành đất thổ cư thì cần nộp thuế đất và tiền thuê, nhưng huyện lệnh đại nhân đều miễn cho cả, tổng cộng chỉ thu một trăm lượng.
Lôi bà t.ử vui mừng, nàng âm thầm tính toán trong lòng, một trăm lượng mua hơn 300 mẫu núi hoang đất hoang, tính đến 300 văn một mẫu, huyện lệnh đại nhân tuyệt đối là bán tặng.
Nhược Huyên vẫn là đầu tiên thấy khế đất, quan ấn màu đỏ to đùng bên đặc biệt bắt mắt: "Huyện lệnh đại nhân thật là , về trồng trái cây, cháu sẽ là đầu tiên biếu ông ."
Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng đợi đầu xuân mới bạc để thuê khai hoang núi, trồng cây ăn quả, nhưng hiện tại còn dư một trăm lượng, thể thuê khai hoang .
Thôn trưởng trêu chọc: "Không đầu tiên biếu thôn trưởng gia gia ?"
Nhược Huyên lập tức : "Thôn trưởng gia gia là đầu tiên biếu, cháu đều biếu cả, hiện tại cháu biếu một túi thóc giống cho thôn trưởng gia gia, cháu đều chọn xong ."
Nhược Huyên chỉ chỉ túi thóc giống mặt đất.
Thôn trưởng nhịn ha hả: "Ha ha. Vậy sẽ khách sáo nhé!"
Thôn trưởng cũng ở lâu, cũng bỏ hai mươi lượng mua một cái đỉnh núi nhỏ, chạy nhanh về nhà báo tin vui cho trong nhà. Hắn tiện tay xách túi thóc giống mà Nhược Huyên chỉ rời .
Nhược Huyên nhớ tới cái gì, dùng giọng non nớt dặn dò: "Thôn trưởng gia gia nhớ đem thóc ngâm nước qua một đêm nhé."
Lúa giống phơi khô đem ngâm một chút cho hút đủ nước, ủ nảy mầm mới gieo, tỷ lệ sống sẽ cao, mạ cũng lớn nhanh hơn và hơn.
"Được!" Thôn trưởng tùy ý đáp lời, ôm tâm thái trồng thử, kỳ vọng thì , nhưng mùa vụ đúng nên cũng ôm hy vọng quá lớn. Nằm mơ là chuyện thường tình, nhưng giấc mộng nào cũng thể trở thành sự thật mà!
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.