Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:11:43
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nhược Huyên cũng dám nữa, chuyển sang bắt gà rừng !

 

Lẩu thì thể thiếu thịt, lẩu dê béo cực kỳ ngon, nhưng gần đây dê núi, thịt gà cũng ngon .

 

Nhược Huyên khống chế , phóng thích một chút thở cỏ cây ngoài. Loại thở chỉ thể hấp dẫn động vật ăn cỏ. Rất nhanh, một con gà rừng tới nơi nhưng tiếng "ha ha ha" tới .

 

Nhược Hàng mấy thấy tiếng gà rừng kêu, mắt đều sáng lên, nấm báo mưa cũng hái nữa, nhao nhao rút ná cao su giắt ở thắt lưng , tùy tiện nhặt lên một hòn đá nhỏ chuẩn b.ắ.n gà rừng.

 

Nhược Huyên thấy thế lập tức hỏi trai ruột: "Ca ca, tuổi còn nhỏ, độ chính xác đủ, đưa ná cho !"

 

Nhược Huyền: "..." Muội quên trai chứ em trai?

 

"Muội , mới là nhỏ tuổi nhất, ná cũng từng chơi, nhớ ?"

 

Nhược Huyên đương nhiên thừa nhận chính nhỏ tuổi nhất, nàng đều sống cả trăm năm , bất quá ná cao su đúng là nàng từng chơi. Nàng gật gật đầu nhỏ: " ha, đều cử động , là chơi qua, cho nên hiện tại chơi thử! Ca ca cho chơi thử ?"

 

Lời mấy đều đau lòng! Bọn họ từng chỉ cần khỏe , bọn họ cái gì cũng cho chơi. Hơn nữa ai thể cưỡng xinh xắn đáng yêu đang nũng thế !

 

Nhược Hàng lập tức : "Huyên Bảo, lấy ná của nhị ca ."

 

Nhược Thuyền cũng : "Huyên Bảo, tam ca cho !"

 

Nhược Huyền cuống lên: "Huyên Bảo là hỏi mượn , cần của các ! Huyên Bảo, ca ca cho ! Dùng của ca ca ~"

 

Ba tranh đưa ná cho Nhược Huyên, sợ tới mức gà rừng nín thinh dám kêu.

 

Nhược Huyên vội vươn ngón trỏ mập mạp lên, chu cái miệng nhỏ: "Suỵt! Các đừng cãi , gà rừng chạy mất bây giờ!"

 

Ba lập tức dám lên tiếng.

 

Nhược Huyên nhận lấy ná của Nhược Huyền: "Muội dùng của ca ca."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-154.html.]

 

Nhược Huyền đắc ý Nhược Hàng cùng Nhược Thuyền, thấp giọng : "Hừ hừ... Huyên Bảo thích nhất , cho nên mới dùng của !"

 

Nhược Hàng cùng Nhược Thuyền chút phục, trăm miệng một lời : "Huyên Bảo, thích nhất tiểu tứ ? Không thích nhị ca/tam ca ? Vì cái gì dùng ná của ?"

 

Mắt thấy ba cãi , cái đầu nhỏ của Nhược Huyên lắc như trống bỏi: "Không , là do ca ca b.ắ.n ná yếu nhất nên mới của ! Đừng cãi nữa, gà rừng mất !"

 

Nhược Hàng cùng Nhược Thuyền: Thỏa mãn !

 

Nhược Huyền: Vạn tiễn xuyên tim cũng chỉ đến thế thôi! Em ruột, tuyệt đối là em ruột!

 

Nhược Huyền về phía mẫu Lưu thị giúp đòi công đạo. Lưu thị vội cúi đầu hái nấm báo mưa, tránh tầm mắt của con trai: Ôi nhiều nấm quá! Một đóa, hai đóa, ba đóa...

 

Nhược Huyền: Trái tim vỡ nát, đau lòng đến mức nên lời!

 

Gà rừng xác thật là chạy, mấy dám lên tiếng nữa. Nhược Huyên nhân cơ hội nhặt lên nhiều hòn đá nhỏ, vén vạt áo đựng lấy.

 

Đợi một lát, gà rừng còn đang rối rắm ở chỗ tối , nhưng từ trời bay xuống mấy con bồ câu hoang!

 

Nhược Hàng, Nhược Thuyền cùng Nhược Huyên cầm ná đồng thời b.ắ.n đá ngoài! Trong nháy mắt, mấy con bồ câu hoang sợ tới mức vỗ cánh bay loạn xạ! Chỉ một con chim xui xẻo ném trúng đầu, rơi xuống.

 

"Định!" Nhược Huyên tung một cái tiên thuật, đồng thời vung một nắm đá nhỏ. Giữa trung, bồ câu hoang đang vỗ cánh bay loạn đột nhiên khựng một chút, đó đá rơi như mưa, trúng đầu, từng con một, với đủ loại tư thế dang cánh, rơi xuống!

 

Cứ như thả sủi cảo nồi !

 

"Mau nhặt bồ câu ! Nó bay mất bây giờ!" Nhược Huyên nhắc nhở ba cùng Lưu thị đang kinh ngạc đến ngây !

 

Ba cùng Lưu thị như tỉnh mộng, vội vàng nhặt những con bồ câu ngất xỉu. Nhược Huyên cũng cao hứng chạy tới, một tay túm lấy chân một con bồ câu.

 

Giọng của Hiên Viên Khuyết đột nhiên vang lên lưng nàng: "Ngươi đang ?"

 

Cơ thể nhỏ bé của Nhược Huyên chấn động, sợ tới mức thiếu chút nữa ném luôn con bồ câu trong tay!

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Loading...