"Hiên Viên ca ca, đúng ?"
Ha ha... Hôm nay là ngày Hiên Viên Thần Quân bảo bối nào đó kéo xuống thần đàn để kiếm tiền nuôi gia đình đây ~
Hiên Viên Khuyết cảm thấy loại câu hỏi thật sự quá nhàm chán, liền gật đầu lệ. Hoa đương nhiên là càng to càng , đáng tiếc nàng hiện tại là .
Nhược Huyên thấy gật đầu liền đặc biệt cao hứng! Quả nhiên, ca ca thưởng thức hoa! Chỉ Hiên Viên Thần Quân mới mắt . Hiên Viên nãi nãi đều nàng lớn lên bụ bẫm, đặc biệt đáng yêu, đặc biệt phúc khí! Còn , nhiều đường cái thấy nàng trong mắt đều là kinh diễm, đừng tưởng rằng nàng nhé!
Nàng tuyệt đối là đóa hoa nhất trời đất. Ca ca tự sức lực yếu trách nàng béo, trở về nàng mách đại bá, bảo đại bá huấn luyện các ca ca nhiều hơn, đừng để đến lúc ngay cả nàng cũng bế nổi.
Kế tiếp lục tục chạy tới mấy con sơn dương, mắt Nhược Huyên trố cả ! Lẩu dê béo tối nay !
Hiên Viên Khuyết: "Bắt sống!"
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Cổ chưởng quầy cùng hai tên thị vệ lập tức đổi sang dùng lưới vây bắt sơn dương. Sơn dương thể thuần dưỡng, đám sơn dương lớn bé, đực cái, nuôi lớn lên thể từ từ thịt ăn.
~
Lúc chạng vạng, khi Cổ chưởng quầy sai đem một đống con mồi đưa đến Nhược gia, bộ trong thôn đều kinh động!
Nhược gia mấy hưng phấn chạy cửa nhà: "Nãi nãi, nương, chúng con về , nhiều con mồi lắm!"
Lúc , vặn là lúc đồng trở về. Vốn dĩ cả mệt mỏi, dân làng thấy từng xe từng xe con mồi, nháy mắt tỉnh cả !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-157.html.]
Hảo gia hỏa! Một con hồ ly trắng! Hai con heo rừng! Ba con sói! Bốn con hươu ! Những con hươu đó vết thương, là thú dữ cắn. Một, hai, ba... bảy, suốt bảy con sơn dương sống! Còn một con hổ! Vài lồng bồ câu, vịt hoang, gà rừng, thỏ hoang! Nhiều đến mức đếm xuể!
Người trong thôn cứ như từng xe con mồi đưa Nhược gia.
Chân lão nhân hôm nay trấn bàn bạc xong hôn sự của Chân Nghi với Chu đồ tể, đang hí hửng cầm 120 lượng bạc lễ hỏi trở về. Chu đồ tể còn hứa hẹn Tết sẽ biếu một con heo béo, lúc thành còn thêm hai con heo béo nữa. Vốn dĩ còn cao hứng! thấy đống con mồi , nháy mắt thấy bạc trong tay còn thơm nữa!
Nếu tặng Nhược gia nhiều con mồi như , chẳng bàn chuyện hôn nhân với Chu đồ tể! Một con hổ thôi giá trị vài trăm lượng, chỉ cần Nhược gia cho một con hổ là đủ !
Chân lão nhân sờ sờ 120 lượng bạc trong ngực, nghĩ đến chuyện trả cho Chu đồ tể, theo dân làng Nhược gia.
Lôi bà t.ử thấy con hổ lớn xe đẩy, sợ tới mức tim đập thình thịch: "Cổ chưởng quầy, đây là...?" Bà đầu, nghiêm túc đếm mấy đứa cháu trai đang hưng phấn vây quanh đống con mồi. Một, hai, ba, bốn! May quá, may quá! Một đứa cũng thiếu!
Lưu thị thấy con hổ thì chân tay bủn rủn! Cổ chưởng quầy thật đáng tin cậy, thể mang trẻ con rừng sâu chứ? Giang thị sắc mặt cũng trắng bệch hai đứa con trai.
Cổ chưởng quầy trong lòng khổ, cũng ngờ sự tình thành thế ! Hôm nay con mồi núi cứ như điên ! Phỏng chừng là con hổ dọa cho chạy loạn.
Hắn căng da đầu : "Hôm nay hộ viện trong nhà núi săn ít con mồi, lão phu nhân bảo tiểu nhân đưa một ít qua đây. Mấy con gà rừng, thỏ hoang, bồ câu mới là do các vị tiểu thiếu gia săn ở bìa rừng."
Lôi bà t.ử xong mới thực sự thở phào nhẹ nhõm. Lưu thị cùng Giang thị cũng đồng thời thở hắt . Hù c.h.ế.t các nàng! Họ còn tưởng Cổ chưởng quầy mang bọn nhỏ rừng sâu.
Người nhà Nhược gia thì dọa, còn bà con lối xóm hâm mộ cực kỳ!
Nhược Thủy thấy con hổ cũng kinh ngạc, đây nhà nghèo quá, cùng lão ngũ từng lên núi đ.á.n.h hổ kiếm bạc, nhưng xa cũng gặp. Hắn tò mò hỏi: "Con hổ đ.á.n.h ở ?"
Cổ chưởng quầy: "..." Hắn thể là con hổ tự dâng tới cửa ?