Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-12-02 12:11:47
Lượt xem: 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Hiên Viên Khuyết bình tĩnh vị trí ban đầu của con hổ: "Cách đây năm mươi dặm."

 

Nhược Thủy: Thế nhưng là tận rừng sâu cách năm mươi dặm ? Thảo nào! Hắn lúc chỉ hơn hai mươi dặm.

 

Cổ chưởng quầy khóe miệng giật giật, rõ ràng là cách 50 bước chân.

 

Nhược Huyên cao hứng : "Tam bá, đám sơn dương, hươu , bồ câu, thỏ hoang đều còn sống, thể nuôi. Bá giúp cháu cho chúng cái chuồng ?" Chờ núi hoang quy hoạch xong, thể nuôi thả núi. Vịt hoang và gà rừng thì dễ bay mất, chỉ thể nhốt trong chuồng gà, ăn dần.

 

Nhược Hà bế Nhược Huyên lên: "Đương nhiên là !"

 

Lôi bà t.ử ngại ngùng: "Cổ chưởng quầy, nhiều con mồi như chúng thể nhận, ý của lão phu nhân chúng xin tâm lĩnh, các ngài nếu ăn hết thì mang bán !" Đống con mồi cộng cũng đến 500 lượng bạc!

 

Cổ chưởng quầy : "Lão phu nhân cũng đừng khách sáo, lão phu nhân nhà , sơn dương và hươu sống khó bắt, nỡ bán, thể nuôi, về các vị thịt thì biếu bà khối thịt là . Còn con hổ và bạch hồ da lông hảo chút tì vết, trời sắp lạnh , thể cho Huyên Bảo một cái áo choàng."

 

Lời đều đến nước , Lôi bà t.ử liền tiện từ chối nữa.

 

"Vậy cảm ơn lão phu nhân, khi nào bà ăn gì cứ nhắn chúng , chúng sẽ đưa qua."

 

"Vâng, trong phủ hiện tại cũng mấy con mồi, tạm thời đủ ăn, ăn xong chắc chắn sẽ tới cửa xin. Lão phu nhân còn chờ tiểu nhân trở về, tiểu nhân xin cáo từ."

 

Lôi bà t.ử gật đầu, tiễn cửa.

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Lưu thị nhanh chóng mang hai rổ nấm báo mưa cùng măng vuông chuẩn sẵn đưa cho mang về.

 

Cổ chưởng quầy , dân làng bắt đầu xôn xao.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-158.html.]

"Lôi bà tử, gia đình ở sơn trang núi đối với các ngươi thật quá!"

 

" đấy, hồi lụt lội thì đón cả nhà lên núi ở, giờ cho bao nhiêu là con mồi, tặng là tặng! Rốt cuộc các ngươi mà kết giao với họ ?" Hắn cũng kết giao một chút, tay hào phóng như , một con hổ giá trị mấy trăm lượng mà tặng là tặng!

 

Lôi bà t.ử : "Trước bán thổ sản vùng núi nên quen , ngờ lão phu nhân hào phóng như ."

 

Mẹ Đại Ngưu: "Lôi bà tử, nhiều bồ câu hoang như các ngươi ăn cũng hết! Bán cho hai con bồ câu với vịt hoang giá mười văn tiền ?"

 

Bồ câu hoang khó bắt, hơn nữa bồ câu bổ dưỡng.

 

Bà nội Bảo Tài: "Ai da, đám bồ câu đều là khác cho, gì mà đòi mười văn ghê thế? Lôi bà tử, trả năm văn, bà bán cho mấy con !"

 

Lúc , một con bồ câu trong lồng đẻ một quả trứng nhỏ, bà nội Bảo Tài cùng Đại Ngưu đồng thời chỉ con bồ câu đó: "Ta con ! Quả trứng cũng thuộc về !"

 

Những khác cũng mua, chỉ là mười văn, năm văn... cái giá thật sự mở miệng nổi. Có liền : "Lôi bà tử, 50 văn một con, bán cho hai con bồ câu , con dâu nhà sắp sinh, mua về tẩm bổ cho nó."

 

Nhược Huyên lắc đầu nhỏ: "Không bán ạ, nhà cháu nuôi."

 

Bồ câu hoang thể thuần dưỡng, còn thể huấn luyện thành bồ câu đưa thư. Cổ chưởng quầy bán bồ câu đưa thư càng đáng giá. Về các ca ca thư viện học, nàng còn thể dùng bồ câu gửi thư cho các ca ca.

 

Lôi bà t.ử cũng theo: "Ngại quá, bồ câu khác tặng, các cũng thấy đấy, về lão phu nhân ăn sẽ còn tới lấy, chúng bán ."

 

Mười văn? Năm văn? Bồ câu nhà nuôi bán ngoài chợ trong thành là 200 văn một con, còn đắt hơn cả gà mái. Bồ câu bổ dưỡng, đây đều là món phú quý nhân gia mới ăn nổi. Lôi bà t.ử các phu nhân nhà giàu ở cữ, những công t.ử tiểu thư thể nhược đều thích dùng bồ câu tẩm bổ.

 

Chân lão nhân : "Các nghĩ cái gì thế? Mấy văn tiền liền mua bồ câu hoang, chi bằng cướp luôn ? Đi , đừng mà nghĩ chiếm hời của nhà họ Nhược!"

 

 

 

Loading...