Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-12-02 14:44:02
Lượt xem: 34

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Cuối cùng, còn bồi thêm một câu: " , Huyên Bảo mở miệng chuyện. Lưu phu tử, ông cũng cơ hội dạy con bé 'Thiên Tự Văn' , nhưng cũng cần vội, Huyên Bảo mới ba tuổi nhỉ? Rất nhiều đứa trẻ ba tuổi còn sõi, gì đến thuộc 'Thiên Tự Văn', đứa trẻ nào cũng giống Kỳ Khỉ nhà . Huyên Bảo là hơn ba tuổi mới bắt đầu , Thiên Tự Văn khó, đợi đến năm sáu tuổi dạy cũng muộn!"

 

Sắc mặt Lưu phu t.ử trầm xuống. Hạ Lai khoe khoang cháu ngoại ông thông minh, ông chấp, Dương Kỳ Khỉ đúng là thông minh thật, nhưng ông nên lôi Huyên Bảo để móc. Ông đáp trả: " bao giờ dạy lớp vỡ lòng, 'Thiên Tự Văn' thì Hạ phu t.ử ông am hiểu hơn, dù ông dạy lớp vỡ lòng bao nhiêu năm , vẫn là để ông tự dạy cháu ngoại !"

 

Hạ Lai sắc mặt cứng đờ, khá cho cái tên Lưu Thanh Lâm , dám mỉa mai ông chỉ là một phu t.ử dạy lớp vỡ lòng?

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

Lưu phu t.ử xong liền lấy chìa khóa mở cửa viện, lười để ý đến ông .

 

Hạ Lai dễ dàng buông tha, : "Lưu phu tử, buổi trưa ông đừng nấu cơm nữa, sang nhà ăn ! Ông xem Lan Nhi và Kỳ Tương mua nhiều đồ thế , ăn hết. Ông xem, con gà mái già béo ? Ông chẳng thích ăn gà ? Vừa khéo, cùng ăn! Còn cả thịt heo nữa, chỗ đến ba bốn cân đấy! Ông chẳng thích ăn thịt kho tàu , sang nhà , để Lan Nhi cho ông ăn! Tuy rằng hương vị bằng Văn Ngọc nhà ông ... À đúng , Văn Ngọc và Nhược Thủy hình như lâu lắm về thăm ông nhỉ?"

 

Hạ Lan cũng mở miệng để giữ thể diện cho cha : "Lưu phu tử, bác đừng trách Văn Ngọc. Lần cháu khéo thấy Văn Ngọc thành bán hồng, chắc là nàng đang bận rộn sinh kế, nhất thời rảnh. Bác cũng cảnh nhà họ Nhược mà, đợi khi nào rảnh nàng nhất định sẽ về thăm bác. Nào, hôm nay cháu mua nhiều thức ăn lắm, cháu với Văn Ngọc là tỷ , coi như cháu Văn Ngọc tận hiếu. Lưu phu t.ử đừng khách sáo, sang nhà cháu ăn cơm ạ!"

 

Hạ phu t.ử : " đấy, cần khách sáo, sang nhà ăn! Lan Nhi hiếu thuận, mua nhiều thịt quá, ăn hết."

 

Hạ phu t.ử chỉ cần nghĩ đến việc Lưu Văn Ngọc mỗi về thăm đều chỉ mang theo một cân thịt, liền vô cùng may mắn vì năm xưa nghĩ cách để con gái từ hôn với Nhược Thủy.

 

Lưu phu t.ử nhạt: "Lan Nhi lòng , bên thịt khô và rau khô Nhược Thủy gửi, đều là Văn Ngọc , thôi qua phiền gia đình các đoàn tụ. Ta nhớ Lan Nhi hơn một tháng về nhỉ? Ở nhà bồi cha cô ăn cơm cho . Văn Ngọc tuy rảnh về, nhưng Nhược Thủy tới vài chuyến, nào cũng mang thịt mang đồ ăn cho , bên thật sự thiếu đồ ăn, xin miễn quấy rầy."

 

Dương Kỳ Tương xong lập tức giải thích: "Hơn một tháng về, thật sự là vì lũ lụt, trong thành nơi nơi đều ngập, chúng cháu trì hoãn, nếu về sớm !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-166.html.]

 

Lưu phu t.ử càng rạng rỡ: " , đợt lũ lụt , Nhược Thủy còn đội mưa to, lội nước đến đón về thôn ở, là do lười , Văn Kỳ và chồng nó cũng tới, nên sang nhà Văn Kỳ ở tạm thôi. Còn nữa, mấy hôm Nhược Thủy còn đến đón Thiên Hương Lâu dùng bữa, tiếc là khi đó học trò đến bái phỏng, nhất thời . Lan Nhi cô cũng thật hiếu thuận, lũ lụt qua mấy ngày đến thăm cha cô ! Không tồi, tồi!"

 

Dương Kỳ Tương: "."

 

Hạ phu tử: "."

 

Hạ Lan: "."

 

Lũ lụt qua mấy ngày ! Lưu phu t.ử sắc mặt đen sì của bọn họ, cuối cùng cũng thấy hả !

 

Hạ phu t.ử nổi cái biểu cảm của Lưu phu tử, mỉa: "Nhược Thủy định lấy tiền bán hồng để mời ông Thiên Hương Lâu ăn cơm ?"

 

Thiên Hương Lâu mà cái tên nghèo kiết xác Nhược Thủy cũng ăn nổi á? Lưu phu t.ử c.h.é.m gió thôi!

 

Hạ Lan giận vì Lưu phu t.ử ám chỉ nàng bất hiếu, nàng cầm lấy súc vải mới mua: "Cha, con mua cho cha một súc vải, cha xem thích , thích thì con may cho cha bộ quần áo mới."

 

Hạ phu t.ử , mắt sáng lên, lớn tiếng : "Tiêu tiền cái gì? Thư viện đồng phục, còn mặc hết! Tơ lụa thế chắc tốn ít bạc nhỉ?"

 

Hạ Lan: "Không nhiều lắm, 500 văn một trượng. Con mua ba trượng."

 

 

Loading...