"Ái chà, Huyên Bảo hôm nay mặc quần áo mới thật xinh ! Vừa xinh thương , uổng công tiểu thúc mua đồ cho cháu!" Nhược Xuyên xoa đầu cháu gái nhỏ, vui vẻ nhận lấy bát nước uống ừng ực.
Được khen xinh , Nhược Huyên vốn vui, thấy đồ càng vui hơn.
Nàng thấy xe đẩy chỉ một quả dưa hấu, một rổ quýt, một hộp điểm tâm và một cái hộp gỗ tinh xảo, còn một túi hạt giống.
Nhược Huyên ngửi ngửi, đều là hạt giống d.ư.ợ.c liệu, nàng vui vẻ : "Tiểu thúc bán hết hổ, cáo trắng và sói ạ? Nấm báo mưa cũng bán ? Bán bao nhiêu tiền thế ạ?"
Nhược Xuyên uống xong nước, đặt bát xuống, một tay bế bổng cháu gái lên: "Đều bán hết , hổ và cáo trắng bán chung 260 lượng, ba con sói bán 100 lượng, sọt nấm báo mưa bán 20 lượng bạc, chỗ măng tứ phương vặn một trăm cân, ba văn một cân, bán 300 văn. 300 văn đó ghé Thải Điệp Hiên mua ít điểm tâm về cho Huyên Bảo và các ăn, còn mua một ít hạt giống d.ư.ợ.c liệu, hiện tại còn 480 lượng!"
Nhược Huyên tính toán một chút, lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không đúng ạ! Tiểu thúc tính sai , còn 380 lượng mới đúng!"
Nhược Xuyên ngờ Huyên Bảo thông minh như , nhanh như thế tính con đúng, hàm hồ : "Ừ, tiểu thúc lấy một bộ phận của hổ, cáo trắng và sói bán riêng, bán thêm một trăm lượng."
Nhược Huyên đôi mắt to tròn đầy vẻ sùng bái: "Tiểu thúc thật thông minh! Lấy bộ phận nào ạ?"
Nội tâm Nhược Xuyên thỏa mãn vô cùng, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Những bộ phận đáng giá."
Sau đó ôm Huyên Bảo, kể sống động quá trình bán hổ, cáo trắng và sói.
Hôm nay đến Tế Thế Đường bán hổ và cáo trắng, đối phương lấy cớ da lông lột nên chỉ chịu trả tối đa 150 lượng.
Bên tửu lầu thu mua cũng chỉ trả 160 lượng.
Cái giá Nhược Xuyên hài lòng nên bán.
Hắn liền đến tiêu cục tìm mấy từng áp tải hàng cùng để dò hỏi xem gần đây ai mua hổ cáo trắng .
Tiêu cục đôi khi cũng nhận một nhiệm vụ lên núi đ.á.n.h hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-179.html.]
Không ngờ đúng là đang thu mua giá cao xương hổ và xương sói về ngâm rượu.
Cuối năm, đúng là lúc tiêu cục bận rộn nhất, gì ai rảnh rỗi nhận cái nhiệm vụ lên núi đ.á.n.h hổ, lỡ sẩy chân là một trở ?
Tiêu cục liền cho Nhược Xuyên địa chỉ của vị phú thương .
Nhược Xuyên trực tiếp tìm đến cửa nhà phú thương đó, đó bằng ba tấc lưỡi xương của , đem hổ, sói, còn cáo trắng đều bán cho vị phú thương , bảo ngâm "Tam cốt tửu" (Rượu ba loại xương).
"Ba đ.á.n.h Bạch Cốt Tinh", chứng tỏ công hiệu của "Tam cốt tửu" càng cường đại mà! Hắn dỗ ngon dỗ ngọt như , phú thương liền tin.
Đương nhiên khéo bạn của phú thương già cần thịt cáo trắng t.h.u.ố.c dẫn, liền tiện thể mua luôn cả con cáo trắng.
Nhược Xuyên ở phủ thành một vị đại phú thương nào đó phương diện chút khiếm khuyết, quanh năm thu mua pín hổ, pín bò để tẩm bổ thể.
Hắn sớm lấy pín hổ, pín sói, pín cáo , tìm một vị phú thương khác, ba cái "pín" tổng cộng bán một trăm lượng!
Bởi vì hôm nay chạy nhiều nơi nên mới về nhà muộn như .
Lôi bà t.ử : "Huyên Bảo đúng, đồ vật bán cho đúng thì mới kiếm nhiều tiền."
Hôm nay bán hổ và cáo trắng, vì da lông giữ , vốn tưởng rằng bán 150 lượng là giá cao, ngờ còn bán nhiều hơn 60 lượng.
Nhược Xuyên tán đồng gật đầu: "Nấm báo mưa còn thỏa thuận xong với tửu lầu, nếu chúng hái nấm báo mưa thì thể giao cho tửu lầu, nấm tươi 1500 văn một cân, nấm khô ba lượng bạc một cân."
Tuy rằng nấm báo mưa do hái, nhưng Nhược Xuyên từ nhỏ đến lớn cũng thường xuyên lên núi hái nấm, rừng trúc đào măng. Hắn cũng loại nấm báo mưa thường thấy, thậm chí so với nấm hương còn hiếm hơn, nấm hương khô ở tửu lầu cũng bán mấy trăm văn một cân .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Vật dĩ hy vi quý, nấm báo mưa càng hiếm thấy, giá cả tự nhiên càng cao.