Hơn nữa Huyên Bảo nấm báo mưa tác dụng ích khí bổ não, ninh thần kiện thể, hộ gan, "quát du" (giảm mỡ), giá cả đương nhiên thể thấp.
Nhược Hàng lập tức : "Vậy cháu sẽ chăm chỉ lên núi hái nấm báo mưa."
Nhược Thuyền và Nhược Huyền cũng gật đầu tỏ vẻ việc hái nấm báo mưa cứ giao cho bọn họ.
Bọn họ cũng giúp gia đình kiếm tiền.
Nhược Xuyên xoa đầu mấy đứa cháu trai, khen ngợi một phen: "Ta tặng cho hai vị phú thương mỗi một rổ nấm báo mưa, để họ ăn thử thấy ngon thì sẽ tìm mua. Họ tặng một ít trái cây và đồ chơi cho trẻ con."
Nhược Xuyên bê cái hộp gỗ từ xe xuống, mở , Huyên Bảo thấy hai đóa hoa lụa, một cái trống bỏi, cửu liên và mấy món đồ chơi trẻ con khác.
"Huyên Bảo chia chơi cùng các nhé."
"Vâng ạ!" Nhược Huyên nhận lấy. Ngoại trừ hai đóa hoa lụa thể cài lên đầu, nàng chẳng hứng thú với mấy thứ , quá đơn giản. Nàng chỉ lấy hai đóa hoa lụa, còn đưa hết cho các , xem hạt giống d.ư.ợ.c liệu.
Đều là mấy loại thảo d.ư.ợ.c bình thường gặp, dễ trồng, đến lúc đó đầu xuân là thể gieo.
Nhược Xuyên chia cho mấy đứa trẻ mỗi đứa một miếng điểm tâm, sợ chúng ăn nhiều quá bỏ cơm nên dám cho nhiều.
Cơm chiều, cả nhà quây quần bên ăn lẩu, thịt, rau, canh, lương thực còn tiền để dành, cả nhà ăn uống vô cùng thỏa mãn.
Đặc biệt là món nấm báo mưa, nhận lời khen ngợi nhất trí của !
Nhược Huyên đột nhiên nghĩ đến cái gì liền : "Tiền chép sách 400 lượng, cũng đủ xây nhà , chỗ 480 lượng chúng mua một gian cửa hàng trong thành ạ?"
Nhược Xuyên : "Huyện thành thì cũng , mua cửa hàng xem vị trí và kích thước. Phố càng sầm uất thì cửa hàng càng đắt. Bất quá nếu Huyên Bảo mở thư phòng, mua cửa hàng gần thư viện là , nhưng cửa hàng gần thư viện cũng ít khi bán lắm."
Nhược Thủy tiếp lời: "Những cửa hàng ở phố sầm uất trong thành ít khi bán, phố vắng vẻ thì may . phố vắng, khách, buôn bán khó khăn, mua cũng khó thu hồi vốn hoặc khó cho thuê."
Nhược Huyên: "Vậy chúng cứ từ từ xem, cái nào thích hợp thì mua ạ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-180.html.]
Lôi bà t.ử : "Huyên Bảo đúng là xa trông rộng."
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Giang thị cũng : "Nhà thông minh nhất, xa nhất chính là Huyên Bảo! Có tiền là nghĩ ngay đến mua đất xây nhà, mua núi hoang trồng cây ăn quả d.ư.ợ.c liệu, mua cửa hàng, những thứ mà lớn còn nghĩ tới, con bé nghĩ một bước !"
Hai thằng con trai nhà bà tuy chuyện học hành cũng sáng , nhưng so với Huyên Bảo thì mặt đều kém xa.
Giang thị ghét bỏ liếc hai đứa con trai một cái.
Nhược Hàng và Nhược Thuyền tủm tỉm, thông minh hơn bọn họ, bọn họ cũng thấy vui.
Nhược Huyên nhân cơ hội : "Nội ơi, ngày mai nội dẫn cháu thành xem cửa hàng nào bán nhé!"
Lôi bà t.ử sửng sốt một chút, gấp ?
Trong nhà dạo bận rộn như thế.
Nhược Huyên chớp chớp mắt với Lôi bà tử. Bà thấy liền nghĩ Huyên Bảo chắc chuyện cần thiết thành nên gật đầu: "Được!"
Nhược Huyền gần đây sách, luyện chữ đến phát chán, liền : "Nội ơi, cháu cũng ."
Nhược Hàng và Nhược Thuyền lập tức nhao nhao: "Nội ơi, cháu cũng mua cửa hàng!"
"Nội, cháu cũng giúp xem cửa hàng ?"
Rốt cuộc cũng chỉ là mấy đứa trẻ con, cả ngày nhốt trong nhà sách luyện chữ, gì sự kiên nhẫn đó? Lôi bà t.ử nghĩ đến chuyện cháu gái ngày nào cũng thành, còn mấy đứa cháu trai lâu , liền : "Được , ngày mai đúng phiên chợ, nội dẫn các cháu thành chợ phiên."
Mấy đứa con trai tít mắt: Cuối cùng cũng xả một chút!
Ngày hôm , trời sáng, Lôi bà t.ử xong bữa sáng cho cả nhà. Sau đó theo yêu cầu của Huyên Bảo, bà dẫn mấy đứa cháu rừng trúc hái hai sọt nấm báo mưa và một rổ nho dại mới thành.
Hôm nay huyện thành phiên chợ, con đường vốn náo nhiệt nay càng đông đúc, rộn ràng.
Lôi bà t.ử đẩy xe, dẫn theo bốn đứa cháu đường cái.