Nhược Huyên liếc viên kẹo trong tay bà , nhận, mà sang Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết lạnh lùng liếc phụ nữ một cái, gật đầu thật "ngầu".
Người phụ nữ trong lòng vui sướng, ngờ hai đứa trẻ dễ lừa như : "Vậy thẩm thẩm giờ đưa các cháu xe ngựa tìm nhà nhé."
Bà đưa tay định kéo hai đứa, nhưng cả hai đều tránh , giấu tay lưng.
Bà , xem cũng cảnh giác, "Các cháu nếu thẩm thẩm giúp tìm cha thì theo thẩm thẩm! Còn nếu thì tự đường cái mà tìm!"
Nói xong bà giả vờ quan tâm về phía , liệu định hai đứa trẻ nhỏ như lạc mà gặp chủ động giúp đỡ thì sẽ theo.
Quả nhiên!
Hiên Viên Khuyết kéo tay Nhược Huyên theo.
Hiên Viên Khuyết dùng pháp thuật truyền âm cho Nhược Huyên: "Lát nữa đừng gọi là Hiên Viên ca ca, cứ gọi trực tiếp là ca ca, ?"
Nhược Huyên xưa nay vẫn lời, ngoan ngoãn gật đầu.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên nghĩ đến việc biến mất bà nội sẽ lo lắng nên : "Hiên Viên ca ca, chúng theo bà , nội sẽ lo lắng đấy."
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt nàng, hóa nàng cũng nàng chạy lung tung nhà sẽ lo lắng ?
"Yên tâm, bảo Cổ chưởng quầy với bà là đưa cùng đến doanh trại chơi ."
Nhược Huyên liền yên tâm!
Người phụ nữ đầu , thấy hai đứa trẻ nắm tay ngoan ngoãn theo , nhịn thầm.
Bà ngay mà!
Đừng hai đứa bề ngoài tỏ bình tĩnh, thực trong lòng chắc chắn đang hoảng sợ tột độ.
Mình lòng giúp tìm cha , chúng nhất định sẽ theo.
Trẻ con là dễ lừa nhất!
Người phụ nữ sân, với hai : "Mau !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-186.html.]
Hiên Viên Khuyết liền dắt tay nhỏ của Nhược Huyên bước .
Cái sân trống trải, một ngọn cỏ cũng , qua là chỗ để ở.
Người phụ nữ chờ hai xong liền đóng cửa .
Lần , bà chẳng sợ bọn chúng chạy thoát!
trẻ con lóc ầm ĩ, bà lo sẽ hỏng chuyện, bèn rắc một nắm bột phấn về phía hai .
Nhược Huyên đang định tay thổi bay đám bột phấn thì Hiên Viên Khuyết nhắc nhở: "Giả vờ ngất ."
Sau đó hai liền giả vờ chân tay bủn rủn, ngã lăn đất bất tỉnh.
Người phụ nữ nhếch môi , gọi lớn trong nhà: "Hắc lão đại, mau đây, hai món hàng cực phẩm!"
Một gã đàn ông dáng trung bình, hình vạm vỡ, râu ria xồm xoàm bước .
Hắc Bưu thấy hai đứa trẻ phấn điêu ngọc trác như tiên đồng ngọc nữ mặt đất, tán thưởng phụ nữ một cái: "Hai đứa đấy, bên nhất định sẽ thích."
Người phụ nữ hì hì: "Bọn chúng tự lạc, tự dâng đến tận cửa đấy!"
Hắc Bưu sợ tìm tới, liền : "Vậy mau bế lên xe ngựa, thêm hai đứa là đủ quân , mau!"
Hắc Bưu trực tiếp bế Hiên Viên Khuyết lên.
Người phụ nữ lập tức bế Huyên Bảo, Huyên Bảo chút nặng, bà lẩm bẩm một câu: "Con nha đầu nuôi trắng trẻo mập mạp thật, là gia cảnh !"
Hai vội vàng nhét Nhược Huyên và Hiên Viên Khuyết trong xe ngựa.
Trong xe còn ba đứa trẻ khác, tất cả đều đang hôn mê.
Người phụ nữ cũng leo lên xe, đôi mắt chằm chằm canh giữ mấy đứa trẻ .
Hắc Bưu phía đ.á.n.h xe, nhanh chóng cho xe chạy về hướng cổng thành.
Nhược Huyên lời của phụ nữ cho hoài nghi nhân sinh. Ca ca bảo nàng béo, phụ nữ cũng bảo nàng béo, chẳng lẽ nàng thực sự béo quá ?
Hiên Viên Khuyết dùng thần thức thăm dò đóa hoa nhỏ một chút, thấy cả nàng ỉu xìu như hoa héo, liền nhàn nhạt : "Không tính là béo, vặn."
Nhược Huyên lập tức khôi phục tinh thần.