Những lời mà cũng thể ư?
Kết quả, đến lượt Yến Hành hỏi bọn họ, bọn họ khai còn nhiều hơn!
Không cách nào khác, chỉ vì hễ dối là sẽ điện giật, loại khổ hình , giống như lăng trì !
Ai thể thấu hiểu đây?
Ngay cả Huyền Cơ, kẻ từng trăm năm tu vi cũng chịu nổi, đem những việc thương thiên hại lý mà nhớ rõ khai sót một chi tiết.
Thiên phạt! Thân xác phàm trần ai mà chịu nổi?
Từng tên lính đ.á.n.h mà khai, quả thực bình sinh từng thấy!
Phi Yến quân theo Yến Hành đến cứu đều kinh ngạc đến ngây . Thế t.ử quả nhiên càng ngày càng uy vũ, chỉ cần ở đó liền sợ tới mức những kẻ đ.á.n.h khai. Ngay cả chuyện hồi nhỏ trộm cây mía nhà hàng xóm ăn cũng khai hết. Thật sự là quá lợi hại!
Yến Hành hiệu cho thuộc hạ áp giải những , nhốt địa lao. Hắn trở về thư bẩm báo Hoàng thượng xong sẽ xử lý đám .
Bắt cóc trẻ em, cướp đoạt thọ nguyên cùng khí vận của khác, lấy quyền mưu tư buôn bán vũ khí cho quân địch, mỗi một tội đều chọc trúng điểm thống hận nhất của . Không xử cực hình thì khó tiêu mối hận trong lòng!
Hiên Viên Khuyết hiện tại linh lực, tiếng động hỏi Nhược Huyên: “Ngươi còn linh lực ?”
Hắn liếc Nhược Huyên một cái, mi mắt rũ xuống, ánh mắt phức tạp nàng đang ôm ch.ó con lòng mà dùng sức vò đầu bứt tai.
Nhược Huyên đang vuốt ve ch.ó đến vui vẻ, gật gật cái đầu nhỏ, tiếng động trả lời: “Có nha!”
Nàng chỉ là trời hành đạo, dùng bao nhiêu linh lực cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-199.html.]
“Ngươi đem đám trẻ con cứu tỉnh, bảo chúng tự cho binh lính nhà ở , cha là ai, các binh lính sẽ đưa chúng về nhà.”
“Được.” Nhược Huyên lập tức thi triển một cái tiên thuật, đ.á.n.h thức tất cả bọn trẻ dậy.
Bọn nhỏ lục tục tỉnh , thấy cảnh lạ lẫm, thấy từng lính uy phong lẫm liệt đó, trực tiếp sợ tới mức gào lên nức nở!
“Nương, nương!”
“Hu hu, cha, nương, hai ở ? Cha ơi...”
Nhược Huyên thấy tiếng , đầu nhỏ liền phát trướng, nàng vội lớn tiếng trấn an: “Đừng , !”
Những đứa trẻ đều từng linh lực của Nhược Huyên tẩm bổ, giọng của nàng đối với chúng một cỗ lực lượng thần kỳ, thể trấn an tâm hồn, khiến chúng ngơ ngác về phía Nhược Huyên.
Nắng sớm chiếu cửa động, khuôn mặt Nhược Huyên như đang phát sáng, trong mắt bọn trẻ, nàng tựa như tiểu tiên nữ .
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Huyên thoáng qua Yến Hành, lễ phép chỉ tay giới thiệu: “Vị chính là Đại tướng quân, ngài mang theo binh lính tới cứu chúng đấy. Các ngươi mau cho ngài cha là ai, nhà ở , bọn họ sẽ đưa các ngươi về nhà.”
Yến Hành thấy đám trẻ đột nhiên đồng loạt tỉnh , tỉnh liền , kẻ sợ trời sợ đất như sợ nhất là tiếng trẻ con ! Đặc biệt là bé gái! Ở nhà mỗi khi con gái , hận thể hái cả ánh trăng trời xuống để dỗ dành nàng.
Yến Hành đang định bảo binh lính tiến lên dỗ dành một chút, ngờ tiểu Huyên Bảo hô một tiếng, đám trẻ liền im bặt. Nha đầu , thật là tiềm chất thủ lĩnh trẻ con a!
“Không sai, là Tướng quân tới cứu các ngươi, sẽ đưa các ngươi về nhà. Các ngươi nhớ cha là ai, nhà ở ? Nhớ rõ thì cho chúng .” Yến Hành hiệu cho thuộc hạ tiến lên dỗ dành lũ trẻ.
Đứa nào hỏi rõ ràng thì đưa về nhà, hỏi rõ thì đưa tới nha môn.
Phi Yến quân lập tức tiến lên bế bọn trẻ.
Bọn nhỏ đều sợ hãi co rúm thành một đoàn. Có một bé trai chừng 6 tuổi, lớn nhất trong đám trẻ, lớn tiếng : “Gạt ! Tướng quân đều mặc áo giáp, ngươi tướng quân! Mụ đàn bà cũng bảo đưa chúng về nhà, kết quả nhốt chúng ! Ngươi hỏi cha là ai, đòi tiền chuộc từ cha ? Ta sẽ cho ngươi cha là Tiết Hải - giàu nhất phủ Thái Bình , tên là Tiết Giai Kiệt!”
Yến Hành: “……”
Nhân tài!