Nhược Huyên khen ngợi: “Ngoan lắm! Các ngươi cứ như ca ca là !”
Tiết Giai Kiệt: “ , cứ như , đừng cho họ tên của , nếu họ sẽ tìm cha các ngươi đòi tiền chuộc. Họ căn bản tướng sĩ. Tiên nữ , cũng đừng tin nhé! Ta liếc mắt một cái là ngay, họ là giả trang đấy. Tướng quân và binh lính mặc áo giáp, chỉ ăn trộm mới mặc đồ đen!”
nha! Bọn nhỏ Yến Hành và đám Phi Yến quân mặc một hắc y, đều sợ tới mức vội vàng che miệng.
Thân thể nhỏ bé chen chúc , đứa ép đứa , hận thể dồn thành một cục!
Nhóm Phi Yến quân mặc y phục hành: “...”
Trương Khiết - thiên kim tiểu thư của Trương huyện lệnh lườm Tiết Giai Kiệt một cái, : “Đồ ngốc, ngươi mới khai hết còn gì!”
Nói xong sang Phi Yến quân: “Ta mới sẽ cho các ngươi, đợi cha tới cứu, chỉ tin cha thôi!”
Nhược Huyên: “Ồ, ngươi cần ! Ngươi là con gái Trương huyện lệnh, lát nữa đưa ngươi về nhà nhé!” Tiện thể lĩnh tiền thưởng luôn!
Trương Khiết kinh ngạc Nhược Huyên: “Ngươi quen ? Sao ngươi cha là Huyện lệnh?”
Nàng hình như từng gặp cô bé bao giờ! Nếu gặp, nàng nhất định sẽ quên, vì cô bé xinh quá.
Nhược Huyên: “Ta ngửi thấy mà, ngươi thở huyết mạch của Trương huyện lệnh.”
Trương Khiết: “...”
Nàng giơ tay ngửi ngửi mùi , mùi mồ hôi chua của cha mà! Mũi cô bé giống mũi của Tiểu Bạch ? Thế mà cũng ngửi ? Xem cho cha ôm nữa, để mùi mồ hôi nàng!
Hiên Viên Khuyết tiếng động nhắc nhở: “Mũi của phàm thính đến mức ngửi thở huyết mạch , đừng mấy lời như nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-200.html.]
Nhược Huyên lập tức sửa miệng: “Ngươi từng ăn quả hồng, hạt dẻ còn nấm Cô Duẩn nhà , mùi là .”
Hiên Viên Khuyết: “...”
Có gì khác ?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trương Khiết trừng lớn đôi mắt: “Hóa mấy quả hồng, hạt dẻ, táo ngon tuyệt đó là của nhà ? Muội chính là Huyên Bảo hả? Ta còn ăn nữa, đồ nhà ngon lắm!”
Nhược Huyên hào phóng : “ , chính là Huyên Bảo! Lần bảo Trương huyện lệnh đưa ngươi tới nhà , mời ngươi ăn! Trên núi còn nhiều quả ngon.”
“Được thôi!” Mắt Trương Khiết sáng rực lên, nếu Huyên Bảo hào phóng như , nàng cũng thể keo kiệt: “Huyên Bảo, là cứu Tiểu Bạch ? Ta tặng Tiểu Bạch cho nhé!”
Nàng trông coi kỹ Tiểu Bạch, để nó chui qua lỗ ch.ó chạy ngoài ăn đồ độc, suýt chút nữa thì c.h.ế.t. Nếu là Huyên Bảo cứu, chính là cha tái sinh của Tiểu Bạch!
Tiểu Bạch? Là con ch.ó con ? Nhược Huyên chú cún trong lòng, gật gật đầu: “Được nha, tặng một con thỏ cho ngươi quà đáp lễ!”
Nhược Huyên khách sáo, Ma Tôn sẽ c.ắ.n , nàng giám sát chặt chẽ .
Ma Tôn phản ứng đây là đang bàn về quyền sở hữu của , lập tức kháng nghị. Hắn theo đóa hoa ngốc nghếch , theo nàng sẽ sống lâu trăm tuổi mất, cần!
Đáng tiếc, hai bé gái đều lờ ý nguyện của .
“Được a!” Trương Khiết cao hứng đáp. Nàng thích thỏ!
Nhược Huyên quên chính sự, chỉ các binh lính phía , với bọn nhỏ: “Đây là Yến bác bác của , ông thật sự là Đại tướng quân. Còn đây là con gái Huyện lệnh huyện Sa Khê. Mọi mau cha là ai, nhà ở , các chú lính sẽ đưa các ngươi về nhà! Nếu các ngươi tin binh lính, cũng thể theo con gái Trương huyện lệnh cùng về nha môn, để quan sai đưa về. Trời sáng , cả ngày ăn cơm, đói quá, về nhà ăn cơm đây! Các ngươi đói ?”
Trương Khiết tin tưởng Huyên Bảo, đại ca và cha đều khen ngợi Huyên Bảo hết lời, nàng cũng hùa theo khuyên những đứa trẻ khác: “Cha là Huyện lệnh, thể theo ! Ta cũng đói bụng, về nhà!”
Đám trẻ đương nhiên đói chứ! Cũng về nhà ăn cơm, vì thế nhao nhao báo danh tính gia đình.
Quả nhiên chỉ trẻ con mới thể giao tiếp với trẻ con, nhờ Huyên Bảo và Trương Khiết khuyên bảo, đám trẻ đều ngoan ngoãn phối hợp.