Yến Hành cùng Phi Yến quân đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng bế bọn trẻ xuống núi.
Khi Yến Hành định bế Hiên Viên Khuyết, Hiên Viên Khuyết từ chối: “Ta tự .”
Vạn năm qua quen thói độc lai độc vãng, thích dính thở của khác.
Nhược Huyên: “Ta cũng tự .”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Trương Khiết một lính bế lên, thấy cũng : “Ta cũng tự .”
Những đứa trẻ khác thấy thế cũng nhao nhao: “Ta cũng tự !”
“Ta cũng tự !”
Được thôi, càng đỡ việc! Yến Hành liền : “Đường núi khó , các ngươi nắm c.h.ặ.t t.a.y các ca ca binh lính mà xuống núi nhé!”
Tiết Giai Kiệt lập tức chạy tới nắm tay Nhược Huyên: “Tiên nữ , dắt , khỏe lắm, bảo vệ .”
Nhược Huyên mỉm ngọt ngào: “Cảm ơn. cần bảo vệ , tự bảo vệ .”
Trương Khiết trừng mắt Tiết Giai Kiệt: “Nghe thấy , Huyên Bảo nắm tay ngươi!”
Nàng cũng nắm tay Huyên Bảo! Tên thể giành một bước chứ! Huyên Bảo một tay còn đang ôm Tiểu Bạch, còn tay nào để nắm nàng.
Tiết Giai Kiệt nắm tay Nhược Huyên đắc ý lắc lắc: “Huyên Bảo cần bảo vệ, chứ nắm tay . , Huyên Bảo?”
Trương Khiết lôi kéo vạt áo Nhược Huyên, dùng đôi mắt hung hăng trừng Tiết Giai Kiệt: “Huyên Bảo, nắm tay , nắm tay đúng ?”
Nhược Huyên: “...”
Không , nàng nắm cả hai mà! thể đưa con ch.ó nhỏ cho Hiên Viên thần quân ôm ?
Nàng cầu cứu về phía Hiên Viên Khuyết.
Hiên Viên Khuyết nhàn nhạt : “Cữu cữu, đường núi khó , vẫn nên để binh lính bế chúng xuống núi ! Đặc biệt là mấy đứa trẻ thể cực yếu, cần bế.”
Mấy đứa trẻ vốn nhốt trong sơn động suýt mất mạng, giờ chỉ mới cứu về, thể còn yếu, căn bản nổi.
Yến Hành dứt khoát bế bổng đứa cháu ngoại lên, vội : “Đường núi khó , các ngươi còn nhỏ, vẫn là để lớn bế ! Nếu sẽ lăn xuống núi mất! Đi thôi! Mọi bế bọn trẻ cẩn thận một chút!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-201.html.]
Nhược Huyên dùng sức gật đầu: “! Chúng vẫn nên để các lính bế xuống núi !”
Nói xong, nàng rút tay về, chạy đến mặt Yến Sơn - trai nhất: “Yến Sơn thúc thúc, chú bế cháu xuống núi !”
Yến Sơn vui vẻ bế Nhược Huyên lên: “Được!”
Trương Khiết và Tiết Giai Kiệt hai lính bế lên, còn sang trừng mắt một cái!
Các binh lính khác cũng lượt bế những đứa trẻ còn xuống núi. Đám trẻ mới ba bốn tuổi, ở nhà thì xưng vương xưng bá, ngoài nhát như cáy.
Bởi vì bế trẻ con, binh lính dám lơ là, lúc xuống núi khá chậm, thời gian vì thế kéo dài hơn. Vốn dĩ núi thẩm vấn đám tốn ít thời gian, nên khi đến chân núi, khỏi phạm vi cấm địa của Võ Bị Tư thì trời gần trưa.
Dưới chân núi, Trương huyện lệnh khi nhận tin của Yến Hành liền mang theo nhiều nha sai chờ sẵn. Hắn còn thông báo cho một cha lạc mất con đến nhận . Đương nhiên thời gian gấp gáp, cũng thông báo hết tất cả.
Trương Khiết thấy Trương huyện lệnh và đại ca , lập tức giãy khỏi tay lính chạy tới: “Cha! Đại ca!”
Vốn định nhào lòng cha, nhưng nghĩ đến mùi mồ hôi ông , nàng bẻ lái lao lòng ca ca!
Trương huyện lệnh đang dang rộng hai tay: “……”
Trương Khiêm tiến lên đón lấy, bế bổng tiểu của .
Những đứa trẻ khác thấy cha , cũng lập tức giãy khỏi tay binh lính chạy tới: “Cha!”
“Nương!”
Trong chốc lát, cả chân núi là một mảnh tiếng .
Nhược Huyên nhịn lớn tiếng: “Các ngươi đừng nữa! Cha tới, cũng , các ngươi cái gì?”
Không thấy cha cũng , thấy , mấy đứa trẻ mít ướt thế nhỉ?
Bọn nhỏ đều nín bặt!
Huyên Bảo thật đáng thương a! Cha nàng nhất định yêu nàng, cho nên mới đến tìm!
Cảnh tượng khiến cha bọn trẻ đau lòng vui mừng. Vui vì rốt cuộc tìm con, đau lòng vì con lạc một , dường như hiểu chuyện hơn hẳn, thế mà bảo nín là nín ngay. Trước ở nhà dỗ cả buổi sáng là xong!