Giang thị và Lưu thị tay , sờ sờ mặt , hai họ khiêng bao nhiêu rương mà !
Nhược Huyên tiến lên, sờ những cái rương mà bọn họ chạm qua nhưng nước Nhược Thủy thanh lọc, còn lưu chút thở nào của khác. Nàng giơ cao đôi tay mũm mĩm trắng trẻo, hảo chút tì vết lên, khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ mặt vô tội: “Có độc ? Không độc mà! Ta sờ ! Các đây là dòm ngó đồ của khác, tâm tư bất chính nên long khí của Hoàng thượng thương chứ gì?”
Hừ hừ, nước Nhược Thủy thể phân giải vạn vật, thanh lọc hết thảy dơ bẩn. Đôi vợ chồng đầu óc rác rưởi, nên để Nhược Thủy thanh lọc cho bọn họ một chút.
Đương nhiên, Nhược Huyên sợ Thiên Đạo trừng phạt nên nàng trực tiếp tạt nước Nhược Thủy lên bọn họ. Nàng chỉ tạt nước lên đồ vật của chính , khác chạm đồ của nàng thì sẽ chịu nỗi đau nước Nhược Thủy phân giải.
kẻ khác dòm ngó đồ của nàng, chiếm của riêng, thì chịu trừng phạt chẳng là đáng đời ?
Ông trời cũng chẳng trách nàng!
Ông trời trách, nàng cũng đạo lý của !
Hơn nữa nước Nhược Thủy qua xử lý, thời gian phân giải sẽ dài, đôi vợ chồng cứ từ từ mà tận hưởng !
Lưu thị thấy con gái sờ , cũng tiến lên sờ thử, tay bà căn bản chẳng hề hấn gì, bà hừ lạnh: “Đây là cố ý tới cửa ăn vạ đòi tiền chứ gì? Tướng công, tống tiền, tống đến tận của hồi môn của con gái nhà !”
Nhược Thủy khiêng xong hai rương đồ nhà đá phía , tai thính mắt tinh, sớm thấy vợ chồng lão Chân nhảm trong sân. Hắn vội vàng chạy , trực tiếp tiến lên một tay túm lấy cổ áo một : “Trúng độc, đền tiền đúng ? Đây là đồ ngự ban, các độc, ý là Hoàng thượng hạ độc ? Đi! Lão t.ử đưa các tìm Hoàng thượng đòi bồi thường! Tìm Hoàng thượng mời đại phu cho các ! Công công truyền chỉ còn xa ! Lão t.ử lập tức đưa các qua đó! Để công công mang các gặp Hoàng thượng!”
Nhược Thủy xách bọn họ lên đơn giản như xách một con gà con, sải bước nhanh ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-211.html.]
Lão Chân và mụ Đàm sợ đến mức hồn xiêu phách lạc!
Lưng áo Nhược Thủy túm chặt, mặt hướng xuống đất hoàng thổ, hai tay và hai chân vì quá dài nên bọn họ sức cào cấu mặt đất, ý đồ thoát khỏi ma trảo của Nhược Thủy, nhưng giãy giụa thế nào cũng thoát .
Lão Chân vội vàng : “Ngươi đừng hươu vượn! Ta Hoàng thượng hạ độc! Ngươi đừng bậy!”
Mụ Đàm: “ ! Chúng Hoàng thượng hạ độc! Ngươi đừng ngậm m.á.u phun ! Chúng chỉ các hạ độc thôi.”
Nhược Thủy: “Mấy cái rương đó binh lính truyền chỉ khiêng xuống, chúng còn kịp chạm cái nào, các là chạm ! Nếu các độc, Hoàng thượng hạ thì là hầu truyền chỉ hạ độc. Lão t.ử lập tức mang các đòi công đạo, kẻo truyền chỉ mất, các ăn vạ nhà , lý cũng rõ!”
Nhược Thủy xách hai , bước như bay, , dứt khoát chạy luôn!
Mụ Đàm và lão Chân nào dám tìm truyền chỉ đòi công đạo chứ?
Việc mà truyền đến tai Hoàng thượng, bọn họ chỉ là tay thối rữa, e rằng đầu cũng khó giữ !
Nhược Thủy đúng là thằng điên, hai bọn họ sắp dọa c.h.ế.t , thật sự sợ xách bọn họ đuổi theo đám quan binh truyền chỉ .
Hai vợ chồng vội la lên: “Không liên quan đến mấy cái rương đó! Là chúng tự đường đụng bọ xít là nọc độc con sâu gì đó, tay mới lở loét! Không liên quan đến mấy cái rương! Không ai hạ độc cả!”
“ , ai hạ độc, liên quan đến mấy cái rương ngự ban!”
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Nhược Thủy lúc mới dừng : “Các chắc chắn chứ? Thật sự liên quan đến rương ngự ban?”
“Không liên quan, liên quan, tay loét là do chúng tự rước lấy!”