Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-12-05 00:09:04
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ma Tôn: “...”

 

Đáng yêu?

 

Không đủ oai phong?

 

Bắt chuột thì còn ?

 

Đây là cái lời lẽ hổ báo cáo chồn gì ? Đang ?

 

Sống còn gì luyến tiếc! Sống còn gì luyến tiếc nữa !

 

Nhược gia mở tiệc rượu, hầu như bộ dân trong thôn đều tới.

 

Bàn tiệc đặt từ trấn về, thịt, tổng cộng mười hai món, trong đó mười món là món mặn. Rượu ngon thịt béo, ăn uống no say xong, vẫn giải tán, tụ tập vui vẻ trò chuyện.

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Trưởng thôn cao hứng : “Huyên Bảo ! Cháu đúng là tiểu phúc bảo của , cứu bá tánh cả huyện, thảo nào Hoàng thượng cũng ban thưởng cho cháu! Lão già cả đời mơ cũng từng thấy thánh chỉ trông tròn méo , ngờ thấy ngoài đời thật. Huyên Bảo , trưởng thôn ông nội sẽ theo cháu lăn lộn! Cháu bảo trồng thêm một vụ lúa nước, liền trồng theo một vụ, cháu trồng cây ăn quả, liền trồng cây ăn quả, cháu đừng quên mang theo ông nhé!”

 

Nhược Huyên đang cạnh gặm cái đùi thỏ, liền : “Được ạ, đến lúc chuẩn cây giống và hạt giống cháu cũng sẽ chuẩn thêm một phần cho ông trưởng thôn.”

 

“Ha ha, , !”

 

Các thôn dân khác xong trong lòng chút ghen tị, nhưng bọn họ tiền mua núi hoang a!

 

Gần đây dân làng thu hoạch hết lúa ngập nước lên, khá nhiều hạt nảy mầm ăn , chỉ còn một phần ba sản lượng so với năm.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-218.html.]

nhịn hỏi: “Huyên Bảo, nhà các cháu chỉnh trang ruộng đất là định trồng thêm một vụ lúa nữa ?”

 

Huyên Bảo gật cái đầu nhỏ: “ ạ! Lương thực nhà cháu ít quá! Muốn trồng thêm một vụ lúa nước để thu thêm ít lương thực.”

 

Mẹ thằng Đại Ngưu liền hỏi dồn: “Huyên Bảo, cháu chắc chắn là sẽ trồng thành công ? Sẽ lỡ vụ gieo hạt mùa hè chứ?”

 

Mấy thôn dân đang do dự xong cũng nhao nhao hỏi theo: “ đấy Huyên Bảo, trồng thêm một vụ lúa nước kịp ? Đến lúc đó liệu mất trắng lỡ luôn vụ hè ? Nếu vụ hè chậm trễ, hoa màu vụ hè mất trắng thì chúng ăn khí đấy. Cháu cho một câu chắc chắn , cháu bảo trồng ba vụ chắc chắn thu hoạch thì thím sẽ trồng cùng cháu!”

 

“Huyên Bảo, cháu là phúc bảo, chúng cũng trồng theo, nhưng sợ mất mùa. Cháu cho chúng một lời đảm bảo , cháu đảm bảo mùa và lỡ vụ hè ? Bá nương tin cháu! Cháu là phúc bảo cứu cả huyện, lời cháu chúng đều tin.”

 

Đây rõ ràng bắt nạt Huyên Bảo mới ba tuổi, đào hố cho con bé nhảy ? Chuyện trồng trọt xem ý trời, ai dám đảm bảo?

 

Bà Lôi và Hiên Viên lão phu nhân sợ Huyên Bảo tuổi còn nhỏ, hiểu cạm bẫy trong lời , đang định lên tiếng thì Nhược Huyên mở miệng: “Cháu thể đảm bảo ạ! Nhà cháu cũng chỉ là thử một , cam đoan thu hoạch. Trồng trọt rủi ro, tự quyết định nhé, trồng trồng liên quan đến cháu, cũng liên quan đến nhà cháu!”

 

Nhược Huyên vốn là một đóa hoa chẳng hiểu gì về đạo lý đối nhân xử thế, nhưng nàng ngốc!

 

Kẻ hỏi chuyện với vẻ mặt “ngươi đảm bảo , đến lúc đó lương thực tìm ngươi tính sổ”, nàng mới thèm đảm bảo cho họ. Thích trồng thì trồng trồng thì thôi, liên quan gì đến đóa hoa như nàng?

 

Giới thực vật nay đều là tự sinh tự diệt.

 

Nếu bọn họ t.ử tế hỏi han, Nhược Huyên còn thể cho một câu chắc chắn, nhưng đối với kẻ lòng bất chính, Nhược Huyên mặc kệ! Xen việc khác tương đương với tự tìm phiền toái.

 

Bà Lôi và Hiên Viên lão phu nhân cuối cùng cũng yên tâm.

 

Hiên Viên lão phu nhân thầm nghĩ: Huyên Bảo thật thông minh, hiểu cạm bẫy trong lời của mấy , trả lời kín kẽ một kẽ hở.

 

Bà Lôi nữa nhắc nhở thôn dân: “Nhà chúng trồng thêm một vụ lúa nước là việc riêng nhà chúng , chúng cũng cam đoan sẽ thành công, chẳng qua là thử một ! Chúng sẽ kêu gọi trồng cùng, các trồng tự các suy nghĩ, hậu quả cũng tự gánh vác, Nhược gia chúng sẽ quản!”

 

 

 

Loading...