Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 222

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:56:32
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Còn nữa, chim Nguyên Cáo...” Trương Liêm chỉ lồng sắt nhốt chim, “Mấy con chim lông tơ rụng, cũng b.ắ.n rơi. Chim Nguyên Cáo khôn ranh bay, nó bản lĩnh gì mà bắt chúng?”

 

Trương Khiết chút giận: “Nhị ca, thế hả? Huyên Bảo mới thèm dối!”

 

Tiết Giai Kiệt cũng gật đầu: “! Ngươi tính quá! Huyên Bảo đừng chơi với , chơi với !”

 

Trương Khiêm cũng mắng: “Nhị , vô lễ!”

 

Những đứa trẻ khác thực cũng cảm thấy đống thú do Huyên Bảo săn, lớn còn chắc săn nữa là!

 

Trương Liêm tự ái vì đại ca và bênh ngoài bênh , bất mãn : “Đại ca, cũng bản lĩnh săn nhiều con mồi thế ! Trừ phi tận mắt thấy, nếu tin là do nó săn! Quân t.ử đãi bằng sự chân thành, nó mở miệng là hồ ngôn loạn ngữ, quân tử!”

 

Nhược Huyên quan tâm tin , đương nhiên đáp: “Ta là nữ tử, xác thực quân t.ử a!”

 

Dù là hoa thì nàng cũng là hoa hiên, hoa quân t.ử lan!

 

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

Trương Liêm nghẹn họng.

 

Nhược Huyên nghĩ đến việc tặng xong mỗi một con thỏ thì trong nhà hết sạch thỏ, hơn nữa chỉ tặng một con thỏ dường như keo kiệt, bèn : “ đúng là dối! Chúng lên núi , săn thêm ít con mồi cho các tỷ, lúc đó sẽ sự lợi hại của !”

 

Hôm nay đến đây con cái nhà mở y quán, tửu lầu, cửa hàng bạc, tửu trang, tiệm vải, xưởng gốm sứ... Mọi mang đến đều là đồ của nhà , Nhược Huyên nghĩ đáp lễ thì nhà nàng nhất chỉ thịt thú rừng và đặc sản vùng núi.

 

mấy thứ hiện tại nhiều, đủ chia, nàng thể lên núi săn thêm một ít để quà đáp lễ.

 

“Được thôi! Chúng lên núi săn thú!” Trương Khiết đồng ý đầu tiên. Ngày thường cha mang đại ca nhị ca săn sẽ cho nàng theo, nàng từ lâu .

 

Thấy Huyên Bảo nhẹ tênh như thể , nàng cũng thử xem!

 

Trẻ con đứa nào chẳng thích lên núi chơi, mấy đứa trẻ Nhược Huyên rủ rê đều động lòng!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-222.html.]

Trương Khiêm lớn tuổi nhất, vội cản: “Không , núi thú dữ, nguy hiểm lắm, các còn quá nhỏ.”

 

Nhược Huyên xua tay: “Không thú dữ , chúng chỉ ở bìa rừng thôi, ngày thường dân làng vẫn lên núi đốn củi, thú dữ, nguy hiểm.”

 

Nhược Hàng gật đầu: “ , nguy hiểm. Không cần rừng sâu, chỉ ở bên ngoài là săn . Hơn nữa hôm nay nhà đang khai hoang hai ngọn núi hoang, khắp nơi đều , sợ cái gì?”

 

Trương Khiết: “Vậy chúng mau thôi!”

 

Trương Khiêm nghĩ sẽ theo, chỉ cho bọn chúng dạo quanh chân núi là , nên ngăn cản nữa. Vì thế một đám trẻ con hứng chí bừng bừng cửa lên núi săn thú.

 

Chẳng qua, mới khỏi cổng sân, Nhược Huyên liền ngửi thấy một mùi khét lẹt, trong khí còn bay lơ lửng tro bụi.

 

Nàng về phía ngọn núi hoang xa xa, một mảng đang bốc lửa, gió thổi lửa lan nhanh. Tầm mắt Nhược Huyên , thấy liệt hỏa hừng hực thiêu đốt, đang nhanh chóng lan rộng!

 

Chỉ là núi đang khai hoang thì còn đỡ. hôm nay gió lớn, hướng gió thổi về phía ngọn núi lớn bên cạnh.

 

Mang theo tàn lửa và tro bụi thổi sang núi lớn, cả ngọn núi đó cũng khả năng thiêu rụi.

 

Nàng rõ ràng sáng sớm dặn dò dân làng, khai hoang dùng lửa, tất cả cỏ dại và cây cối đều dọn dẹp thủ công! Tại vẫn dùng lửa?

 

Nhược Huyên lập tức : “Các tỷ ở trong nhà đợi một lát, phóng hỏa đốt núi, dập lửa.”

 

Nhược Huyên xong, liền xách theo một cái thùng nước ở góc tường, lao vút .

 

Đám trẻ con: “...”

 

Trương Khiêm cũng ngửi thấy mùi khét đặc trưng của cỏ cây cháy, cũng thấy tro bụi bay trong khí, sắc mặt biến đổi. Cháy rừng nguy hại lớn! Huyên Bảo bé tí thế dám chạy dập lửa một ?

 

Hắn lập tức bảo mấy đứa trẻ: “Các mau báo lớn, kéo Huyên Bảo về.”

 

Mấy đứa trẻ vội chạy nhà tìm lớn. Trương Khiêm thì đuổi theo Huyên Bảo.

 

 

Loading...