Phúc Tinh Nhỏ Chốn Điền Viên - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-12-05 03:56:34
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đáng tiếc, vẫn đủ!

 

Quá ít so với biển lửa đang bùng phát!

 

Gió thu gào thét, càng thổi lửa càng to.

 

Ban đầu chỉ là một đống lửa nhỏ, sự trợ giúp của gió thu, nó nhanh chóng bùng lên, lan rộng thành một mảng nhỏ, thành một mảng lớn...

 

Những tàn tro mang theo đốm lửa gió cuốn bay lên trung. Có cái tắt ngấm giữa trời, cái rơi xuống đất lóe lên tắt, nhưng cũng cái rơi đống lá khô, cỏ khô, ấp ủ từ từ bốc khói...

 

Lúc , ai hô lên một tiếng thất thanh: "Bên cũng cháy !"

 

Sau đó, những tiếng kêu hoảng hốt thi vang lên như nấm mọc mưa: "Đầu cũng cháy !" "Chỗ đó, chỗ đó cũng cháy nữa!" ...

 

Chỉ trong nháy mắt, cả ngọn núi hoang chìm trong biển lửa, ngọn lửa lan tràn khắp nơi, càng lúc càng dữ dội!

 

Thôn dân đều sợ đến ngây , vội vàng tản bốn phía để dập lửa!

 

Trương Khiêm thở hồng hộc chạy tới: "Huyên Bảo, ở đây nguy hiểm lắm, mau xuống núi ! Để dập lửa cho!"

 

Nhược Hàng cũng chạy lên theo.

 

Trương Khiêm với Nhược Hàng: "Hai các còn nhỏ, mau xuống núi ! Hàng ca nhi, đưa Huyên Bảo xuống núi, cẩn thận một chút!"

 

Nhược Huyên cương quyết: "Muội sợ, khỏe lắm, dập lửa mà, ! Khiêm ca ca, đưa nhị ca của xuống núi , nhị ca nhỏ thó, ở đây chỉ vướng chân vướng tay thôi."

 

Nhược Hàng: "..."

 

Rốt cuộc là ai nhỏ hơn, ai vướng chân vướng tay hả? Hắn lớn hơn con bé gấp ba tuổi đấy!

 

Nhược Huyên chẳng rảnh quan tâm nhị ca nghĩ gì, cô bé tung chân đá lão Chân mới lồm cồm bò dậy sang một bên cho đỡ vướng đường, nhanh chóng chạy nhặt một cành cây ai đó chặt bỏ ném bên cạnh để dập lửa.

 

Thôn dân xung quanh cũng vội vã gia nhập đội ngũ chữa cháy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-224.html.]

 

Lão Chân lên Nhược Huyên đá ngã chỏng vó.

 

Mụ Đàm thấy lửa cháy khắp nơi, những đống lửa lớn nhỏ rải rác khắp đỉnh núi, vội vàng kéo lão Chân: "Lão già, cháy khắp nơi ! Mau xuống núi thôi!"

 

Lão Chân dậy, biển lửa bao vây tứ phía cũng chẳng còn tâm trí mà tính sổ với Nhược Huyên, hai vợ chồng sợ quá vội vàng co giò chạy xuống núi.

 

Chân Nghi chạy, tai họa do cha nàng gây , nàng cũng lao cùng dập lửa.

 

Thấy lửa cháy lan khắp nơi, một thôn dân lớn tuổi bên cạnh khuyên can nên xuống núi.

 

Lúc chân núi, từng tốp xách thùng nước hối hả chạy lên. Toàn bộ thanh niên trai tráng trong thôn đều mặt!

 

Người nhà họ Nhược cũng chạy hết , bao gồm cả khách khứa và phu xe, ai giúp gì thì giúp.

 

Phụ nữ và già hỗ trợ múc nước sông, chuyển lên chân núi. Đàn ông thì xách nước chạy lên núi dập lửa.

 

Nhược Huyên chịu , Nhược Hàng đời nào bỏ em gái nên cũng ở . Trương Khiêm lớn tuổi hơn hai đứa mấy năm, thấy hai đứa nhỏ kiên quyết , lương tâm và sự giáo d.ụ.c cho phép bỏ mặc , nên cũng ở lì .

 

Thế là cả ba đứa trẻ đều , học theo Huyên Bảo tìm cành cây để dập lửa.

 

Nhược Huyên thể trực tiếp dùng tiên thuật dập tắt lửa. Với chút tu vi ít ỏi hiện tại, nàng thể hô mưa gọi gió, cũng chẳng thể dùng một cái tiên thuật mà dập tắt cả đám cháy lớn thế !

 

Nàng chỉ thể cầm cành cây dập lửa, nhân cơ hội lén vẩy chút Nhược Thủy trong ngọn lửa.

 

Nhược Thủy là thần thủy, tiên phật còn phân giải, huống chi là lửa phàm. Nước vốn dĩ khắc lửa.

 

Vì thế, sự thúc giục của tiên thuật, Nhược Thủy theo cành cây rơi trong lửa lớn. Nhược Huyên quất cành cây một cái, lửa liền tắt một mảng nhỏ! Cứ quất một cái là tắt một mảng!

 

Nhược Huyên còn lén thêm Nhược Thủy cành cây của Trương Khiêm và Nhược Hàng, khiến hiệu quả dập lửa của hai họ cũng chẳng kém nàng là bao.

 

Mọi thấy thì kinh ngạc thôi: Dùng cành cây dập lửa hiệu nghiệm thế ?

 

Thế là ai nấy cũng đua chặt cành cây để dập cháy rừng!

Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.

 

 

 

Loading...