Hai ngày , Nhược Huyên vui vẻ ôm Tiểu Bạch lên núi, hỏi mượn cây ăn quả của Hiên Viên Khuyết để ươm giống.
Đất hoang mấy ngày nữa là khai phá xong, thể trồng cây giống . Tuy đầu đông thời điểm nhất để trồng cây ăn quả, nhưng vẫn thể sống .
Cổ chưởng quầy dẫn hai đứa trẻ vườn cây, "Huyên Bảo cô nương trúng cây nào cứ việc ."
Nhược Huyên chỉ một cành vải : "Cành cây như thế là ạ."
Cổ chưởng quầy bảo quản lý vườn cây: "Đào cây vải lên."
"Vâng." Người quản lý cầm cuốc định .
Nhược Huyên vội ngăn : "Không , cháu cần cả cây, cháu chỉ cần cành thôi. Cháu ươm cành thành cây con, cần đào cả cây ạ."
Người quản lý là tay trồng cây lão luyện, liền : "Huyên Bảo cô nương, cành cây trồng sống , đào cả cây, giữ nguyên rễ và bầu đất thì tỉ lệ sống mới cao."
Dù là mùa xuân, chặt cành cắm xuống đất cũng khó sống, huống chi giờ sắp đông.
Nhược Huyên xua đôi tay mũm mĩm: "Cháu kích thích cành rễ ngay cây, khi nào nó mọc rễ thành cây con mới cắt đem trồng. Như cũng giống như đào cả cây thôi, đều rễ, hơn nữa năm là thể hoa kết quả ."
Người quản lý: "?"
Hắn chút hiểu.
Nhược Huyên bèn giải thích cặn kẽ cách chiết cành: để kích thích cành rễ ngay cây , đợi đến khi mọc rễ đầy đủ thành một cây con độc lập mới cắt đem trồng.
Người quản lý thì hiểu, nhưng cảm thấy Nhược Huyên đang ảo tưởng, thể như thế ?
"Cách của Huyên Bảo cô nương, tiểu nhân từng qua, chuyện thể nào, chi bằng cứ đ.á.n.h cả cây sang trồng còn hơn."
Nhược Huyên kiên quyết: "Được mà, chú cứ theo lời cháu là ."
Hiên Viên Khuyết lên tiếng: "Cứ theo cách của Huyên Bảo cô nương. Mỗi cây ăn quả đều chọn một cành để ươm giống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-230.html.]
Sau đó Hiên Viên Khuyết dẫn Nhược Huyên rời khỏi vườn cây.
Người quản lý: "..."
Thế bậy ? Những cây tốn bao tâm huyết chăm sóc gần mười năm mới bắt đầu bói quả, mỗi cành cây đều là bảo bối của ! Huyên Bảo thế thấy đau lòng quá! Một cành cây cũng cho ít quả !
Cổ chưởng quầy : "Tin tưởng Huyên Bảo cô nương , cô bé hồ đồ ."
Người quản lý bất đắc dĩ, chỉ đành theo, trong lòng vẫn xót xa cho mấy cái cây cưng.
Xong việc chính, trở sân, Nhược Huyên buồn chán nhịn bắt đầu tám chuyện, kể cho Hiên Viên Khuyết hình phạt của nhà họ Chân.
Hiên Viên Khuyết chẳng hứng thú gì với chuyện nhà họ Chân phạt thế nào. Hắn dùng ý niệm lật một trang sách, gì.
Nhược Huyên: "Ta còn mấy bà trong thôn bảo, đồ tể trấn chê nhà họ Chân đòi sính lễ cao quá nên hủy hôn . Mụ Đàm định bán con gái Say Hoa Lâu, đòi 500 lượng. Say Hoa Lâu chê đắt, giờ mụ đang tìm mua con gái khắp nơi."
Mụ Đàm cũng tìm đến Nhược Hà, nhưng Nhược Hà thèm để ý. Nhược Huyên nghĩ tam bá chắc đang ủ mưu gì đó.
Đóa hoa mà nhiều chuyện thế? Lải nhải ồn c.h.ế.t ! Hiên Viên Khuyết ném cho nàng một bộ váy áo: "Làm túi Càn Khôn xong thừa ít tơ Thiên Tằm, đấy."
Nhược Huyên quả nhiên quên ngay chuyện tám nhảm, vui vẻ nhận lấy: "Bộ váy giống hệt bộ Hiên Viên biến cho ."
Bộ váy màu đỏ nhạt, mỏng nhẹ như cánh ve, bất kỳ hoa văn thêu thùa nào, qua thanh linh tố nhã, linh động phiêu dật, cũng quá rực rỡ. ánh mặt trời, váy áo lấp lánh rực rỡ, tiên khí phiêu phiêu, tả xiết.
Hiên Viên Khuyết nhớ đến hình ảnh nào đó, lặng lẽ dời mắt , đáp lời nàng. Tình cảnh hổ như , hiểu nàng thể nhắc đến thản nhiên thế. Hoa quả nhiên tâm tư phức tạp gì.
Ma Tôn: "..."
Hiên Viên Khuyết thế mà nuôi sống Thiên Tằm?
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
"Gâu gâu gâu..." (Ta cũng một bộ quần áo bằng tơ Thiên Tằm! Bộ lông ch.ó khó chịu quá, nóng c.h.ế.t bản tôn ! Còn nữa, cũng túi Càn Khôn.)
Hiên Viên Khuyết thèm liếc con ch.ó lấy một cái.