Khang Nghi quận chúa: "..."
Cái ông thật xa!
Nàng mách Thái hậu cô bà cách chức ông !
Yến Kiều Kiều thầm trộm, nàng đắc ý dậy xuống bên cạnh Khang Nghi quận chúa.
Khang Nghi quận chúa hung hăng lườm nàng một cái.
Hàn lão: "Yến Hoàn, con lên đây, lưng Yến Kiều Kiều."
"Vâng!" Yến Hoàn sợ phạt chép chữ, lập tức lên.
Đợi lũ trẻ yên vị, Hàn lão liền bắt đầu giảng bài: "Hôm nay chúng bắt đầu học từ 《Thiên Tự Văn》."
"Yến Kiều Kiều." Hàn lão đột nhiên gọi tên.
Vừa gọi tên, Yến Kiều Kiều mặt mày ủ rũ lên.
Nàng ngay phía chẳng chuyện lành gì mà!
Khang Nghi quận chúa đắc ý nàng, chờ xem kịch .
Yến Kiều Kiều cái đồ ngốc nào phu t.ử hỏi cũng trả lời .
"Câu đầu tiên của Thiên Tự Văn là gì?"
Yến Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, lanh lảnh đáp: "Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang."
Giọng đặc biệt vang dội.
Đây là đầu tiên nàng trả lời đúng!
xong, nàng thầm cầu khẩn trong lòng: Ngàn vạn đừng hỏi con giải thích thế nào! Ngàn vạn đừng hỏi con giải thích thế nào!
Hàn lão cũng khó nàng nữa, gật đầu: "Không tồi, xuống !"
Yến Kiều Kiều thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh tồn tại trán, xuống.
"Khang Nghi quận chúa." Hàn lão tiếp tục gọi tên.
Khang Nghi quận chúa tự tin lên.
Thiên Tự Văn nàng thuộc làu làu, nửa điểm cũng sợ.
Yến Hoàn thấy Hàn lão lượt gọi tên, bắt đầu vắt óc nhớ câu thứ ba của Thiên Tự Văn là gì.
Nhất Niệm Vĩnh Hằng - vui lòng không mang đi nơi khác. Nghe truyện ở kênh du tu be Nhất Niệm Vĩnh Hằng để ủng hộ ad nhé.
Tại gọi tên đầu tiên chứ?
Hắn chỉ nhớ câu một câu hai, câu ba câu bốn quên béng mất!
Hàn lão: "'Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang' giải thích thế nào?"
Khang Nghi quận chúa nghiêm trang trả lời: "Trời là màu đen, đất là màu vàng, vũ trụ mênh mông, rộng lớn vô biên."
Hàn lão gật đầu: "Không tồi, hai câu 'Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang' vốn dĩ xuất xứ từ ?"
Khang Nghi quận chúa: "Thiên Tự Văn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/phuc-tinh-nho-chon-dien-vien/chuong-241.html.]
Nhược Huyên: "......"
Nàng thật là "thông minh"!
"Phụt!" Yến Kiều Kiều nhịn thành tiếng, nàng học hành nhưng đầu óc ngốc, phản ứng cực nhanh, nhất thời nhịn miệng nhanh hơn não: "Câu đầu tiên của Thiên Tự Văn xuất phát từ Thiên Tự Văn, sẽ hỏi câu hỏi ngu ngốc như ? Ta xuất xứ nhưng cũng đáp án tuyệt đối Thiên Tự Văn!"
Khang Nghi quận chúa đỏ bừng mặt, tức giận trừng mắt Yến Kiều Kiều.
Hàn lão về phía Yến Kiều Kiều, nhàn nhạt : "Yến Kiều Kiều, con trả lời , trả lời phạt chép một trăm chữ."
Yến Kiều Kiều: "..."
Hàn chỉ mỗi chiêu phạt chép thôi ?
Nàng sai ?
Nhược Huyên lặng lẽ 《Kinh Dịch》, 《Hoài Nam Tử》, 《Thái Huyền Kinh》 lên giấy.
Nhân lúc Hàn lão lưng về phía nàng thấy, nàng giơ lên cho Yến Kiều Kiều xem.
Yến Kiều Kiều liếc mắt .
"..."
Chữ gì thế ?
Chữ đó nàng nhận hết a!
Huyên Bảo, thể vẽ ?
Nhược Huyên: "..."
Tính sai !
Khang Nghi quận chúa cũng phát hiện động tác nhỏ của Nhược Huyên, lập tức lớn tiếng : "Tiên sinh, Huyên Bảo ăn gian!"
Nhược Huyên: "......"
Từ "ăn gian" dùng như thế ?
Đây cũng là một cái bao cỏ to đùng a!
Hàn lão về phía Nhược Huyên.
Nhược Huyên vô cùng thẳng thắn : "Tiên sinh, con chỉ đáp án xuống thôi, cũng nhắc bài cho Kiều Kiều, hơn nữa cho dù con nhắc thì Kiều Kiều cũng hiểu đây là chữ gì ạ!"
Hàn lão: "..."
Nghe thật lý, ông thế mà phản bác thế nào!
Hàn lão liếc nội dung Nhược Huyên , tồi, đều đúng cả, ông liền phạt Nhược Huyên.
Ông về phía Yến Kiều Kiều: "Một trăm chữ đại tự."
Yến Kiều Kiều: "..."
Tốt lắm, hai trăm chữ !
Yến Kiều Kiều hung hăng trừng mắt Khang Nghi quận chúa.